"Tôi có vài điều muốn nói với em. Có thể dành cho tôi một ít thời gian được không?"
"Vâng, xin Uông tiên sinh..."
"Cứ gọi tôi là Sở Diệu."
Đình Nhu cắn môi. Cô lặng đi vài giây...
Hai tiếng "Sở Diệu" tuy nghe chỉ hai âm tiết, thật ngắn gọn mà sao lại khiến cô cảm thấy thật khó có thể phát ra thành lời?
Nhưng biết làm sao được, là do hắn muốn cô phải gọi hắn như thế.
Nếu đã muốn trở thành bạn của nhau thì hà cớ gì phải tự gượng ép bản thân?
Cô nghĩ thầm.
"Sở Diệu. Anh...nói đi."
Uyển Đình Nhu khẽ cất giọng, cô nói rất nhỏ, nhỏ đến nỗi tên đang đứng ở kia có lẽ khá tức tối vì chớp nhoáng sẽ không nghe thấy được gì nữa nhưng ngược lại, Uông Sở Diệu hắn thì lại nghe được rất rõ.
Cảm giác được cô gọi tên phút chốc làm hắn cảm thấy thật mãn nguyện.
Hai từ "Sở Diệu" cất lên chỉ có vậy mà lại dễ dàng lấy đi được nụ cười như gió xuân vạn dặm trên đôi môi hắn, vô tư như một đứa trẻ.
Uông Sở Diệu không hiểu được vì sao một điều giản đơn như vậy lại có thể khiến hắn mỉm cười?
Là nụ cười của sự vui sướng sao?
...
"Ngày kia, tôi muốn dẫn em đến một nơi. Không biết em có thể...?"
Cô trầm ngâm một lúc lâu.
Nghĩ lại thì cũng đã được một thời gian, kể từ khi được tập đoàn Uông Đại hỗ trợ phí thuốc trị tim giúp bà thì mình vẫn chưa có dịp để trực tiếp cảm ơn Uông tiên sinh. Còn cả việc sắp tới sẽ được đi học lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099064/chuong-49.html