Gần hai giờ sáng tại Uông gia.
Tài xế: "Dạ nếu Uông thiếu không còn gì dặn dò thì tôi xin phép ạ."
Uông Sở Diệu đang bận hậm hực mà chả để ý gì tới những thanh âm xung quanh.
Cái thằng ôn dịch Vương Thiên Ân! Lần sau mà gặp lại thì ông cứ thế bay vô tẩn mày luôn. Không cần chào hỏi gì sất.
"Uông thiếu gia! Thiếu gia...???"
"Hả? À...ừ, chú về nghỉ ngơi đi."
Uông Sở Diệu bước xuống xe, đứng trước cổng nhà của chính mình mà cảm giác trong hắn như sắp vỡ vụn, cứ dăm ba giây lại móng tay, sau đấy thì lại lau mồ hôi. Thở đều rồi đi qua đi lại.
"Phù..."
TING TONG!
Một người giúp việc chạy ra và nhìn thấy. Nhanh chóng nói vọng vào trong:
"Mau vào báo với lão gia, thiếu gia về rồi."
Từ bên trong nhà, Uông Đại Đồng chống gậy đi ra, bước chân ông ta đi nhanh hơn bình thường trông có vẻ rất hấp tấp. Dáng vẻ đầy bực dọc vô cùng tức tối. Không cần đợi cánh cổng rào mở ra hẳn, Uông chủ tịch đã nhanh tay chồm ra kéo lỗ tai Uông Sở Diệu đi vào luôn.
"Á! Đau ông ơi! Nhẹ thôi. Huhu."
"Cái thằng khỉ gió này! Mày xem mặt mũi ra nông nỗi vậy thì cháu dâu đâu ra nữa hả?"
"Đauu!!! Cháu có cố tình đâu. Tụi nó gây sự với cháu trước mà. Đẹp trai hiền lành như cháu mà rảnh rỗi đi gây sự với người ta à?"
Uông Đại Đồng không thèm để tâm cứ thế kéo tai lôi thằng cháu đích tôn vô thẳng trong nhà.
"Gà ông nuôi mà ông chả biết tính thì cháu còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099053/chuong-38.html