Vừa vào phòng bệnh, Uông Đại Đồng đã sổ sàng, tức tối, thoắt cái đã nhanh chân bước lại véo lấy lỗ tai Uông Sở Diệu:
"Uông Sở Diệu, cái thằng đáng chết này, cháu là bò hả? Có phải cháu muốn làm ông già này tức chết thì cháu mới vui đúng không?"
"Ấy ấy, đau quá! Ông nội! Đừng mắng, cháu là bệnh nhân mà. Sao ông nỡ đối xử với người bệnh như vậy chứ. Chả phải cháu còn sống sao?"
"Cháu còn dám nói? Nếu không nhờ Uyển Đình Nhu kia tốt bụng nhặt cháu như đống rác bên đường đem đến bệnh viện kịp thời thì không biết giờ này cháu đã chết mấy canh giờ rồi? Còn dám to mồm!"
Uông Sở Diệu vẻ mặt đầy tò mò hỏi: "Uyển Đình Nhu? Là ai vậy ạ?"
Uông Đại Đồng thở dài kể lại:
"Cháu đang bên bờ vực sắp không thể cứu nổi vì thiếu máu. Nhóm máu Rh- lại là nhóm máu hiếm mà ngân hàng máu của bệnh viện đã cạn kiệt, không còn đủ lượng máu truyền cho cháu thì vô tình cô bé Uyển Đình Nhu kia lại có cùng nhóm máu Rh-. Cô bé ấy đã truyền máu cho cháu. Ta định đền đáp một số tiền cho cô bé, nhưng chưa kịp gặp mặt nói cảm ơn thì bác sĩ nói Đình Nhu đó đã rời đi cách đây vài phút trước rồi."
"Vậy ông đã điều tra ra được gì chưa? Có lẽ chúng ta nên mời cô ấy đến nhà dùng cơm. Hay cứ gửi thẳng chi phiếu đến nhà cô ấy nhỉ? Vậy sẽ không từ chối được đúng không?"
"Ta đề nghị một số tiền lớn để đền đáp nhưng Uyển Đình Nhu đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099022/chuong-7.html