"Tôi..."
"Khi nãy, định qua nhà nhấn chuông gọi cậu, nhưng nghĩ còn sớm, nên để cậu ngủ thêm một lát."
Hắn cười nhạt.
"Ai nói tôi muốn đi học cùng cô?"
"Tôi cũng chẳng cần cô gọi tôi dậy. Tôi chỉ thắc mắc sao cô tới trước trường rồi còn ngây người ra đó không vào thôi?"
Đình Nhu cúi mặt xuống. Không nói thêm lời nào.
Suốt khoảng thời gian qua, cô luôn cố mở lòng với hắn vì cô biết hắn cũng như cô - những thành phần bị kì thị và cô lập.
Rõ ràng là cả hai giống nhau. Nhưng Trần Thiên Hạo hắn chưa bao giờ mở lòng và nói chuyện với Đình Nhu chân thành như một người bạn.
Cứ thế, hắn một mạch đi vào trường để lại Đình Nhu ở phía sau.
Từ đằng xa, bọn nhà giàu kia đã bắt đầu cười phá lên chế giễu:
"Xem kìa! Đôi cẩu nam nữ lại đi học cùng nhau. Mới sáng ra đã làm cho người khác bẩn mắt."
"Chậc! Hôi quá đi! Là mùi rác à?"
"Không! Là mùi của bọn hạ đẳng! Hahaha."
"Trường chúng ta sao lại lọt vào hai đứa rác rưởi này? Thật kinh tởm! Hội đồng trường không sợ mất hết thể diện sao?"
"Hừ! Bỏ tiền vào học trường quý tộc chứ không phải cái trại mồ côi. Hiệu trưởng đúng là điên rồi. Muốn biến nơi này thành trại tình thương hả?"
Uyển Đình Nhu đột nhiên dừng lại, cô cúi gầm mặt xuống đất...
Hốc mắt nóng ran, khoé mắt cũng trở nên đỏ hoe tự bao giờ?
Cô không ý thức được nhưng cô biết, bản thân mình không cho phép "nó" được tự ý rơi xuống.
Đình Nhu bấu thật mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099018/chuong-3.html