Chương trước
Chương sau
- Tôi là ăn xin ...

- Xin một tý cảm giác của ai đó

- Xin một tý yêu thương từ ai đó

- Xin một tý quan tâm của ai đó

Làm ơn, cho tôi đi ...

Những thứ đó rất rẻ nhưng tôi .... không đủ tiền mua ...

______________

Bởi vì mục đích của chính bản thân mình cùng với dự tính cho một buổi tiệckinh tế hoàn mỹ. Lâm Nhất Dân đã tổ chức tiệc ngay tại khách sạn Lục Hạc của Dương thị ở trung tâm thành phố K chứ không phải thành phố S.

Bọn người của Nguyên Lâm từ lâu cũng đã tách ra khỏi Kì Nam cùng Lâm Á Kỳđể đi tới Bách gia - gia đình của Bách Minh để rước bà nội đến cùng nhau dự tiệc.

Hôm nay, khách sạn Lục Hạc caochót vót sáng rực ánh đèn. Hai bên quầy tiếp tân lại đông người ra vàohơn thường ngày. Không khí áp bức, ồn ào. Kì Nam tắp xe vào trước LụcHạc, ném chìa khóa cho nhân viên khách sạn để bọn họ tự láy xe đi. Sauđó vòng tay sang ôm Lâm Á Kỳ, đưa cô vào thang máy riêng đi thẳng lêntầng hai mươi bốn.

Đang đi trên hànglang, Lâm Á Kỳ đột nhiên ngượng mặt giơ tay ra kéo kéo vạt áo vest củaanh, cô khẽ cắn môi nói: "Buông em ra đi". Thật là, bị trai ôm giữa bàndân thiên hạ, không ngượng chết mới là lạ.

Kì Nam nghe cô nói thì vẫn lạnh lùng bước đi. Thậm chí liếc cô một cáicũng không thèm liếc. Cô liền tỏ ý không hài lòng, bĩu môi rút tay về.

Đột nhiên hai con mắt lạnh lẽo của Kì Nam tối sầm lại, anh dừng bước ôm hai vai cô xiếc chặt. Khuôn mặt tà tà khẽ điểm lên một nụ cười u ám, lạnhbăng nhìn người đàn ông quen thuộc đang đi tới gần.

Trịnh Du Khẩm đứng từ xa ở hàng lang chậm rãi bước lại phía anh. Khóe môicong lên mỉm cười như có như không chờ mong cất tiếng: "Cuối cùng cũngtới". Ánh mắt nhìn Lâm Á Kỳ đầy ý cười, đột nhiên thấy bàn tay đang ômcô. Khóe môi chợt âm hiểm chợt cứng ngắc.

Lâm Á Kỳ sốt sắn nhìn Trịnh Du Khẩm, lúc này hôn ước giữa cô với anh vẫncòn. Cô còn chưa nói sự thật cho anh biết, nhìn thấy cảnh này chắc chắnsẽ tức giận. Định mở miệng giải thích không ngờ ại bị hai chữ "Vào thôi" lạnh tanh của Kì Nam cắt ngang.

Kì Namcố ý đặt tay mình lên eo Lâm Á Kỳ, ôm cô đi lướt ngang qua mặt của Trịnh Du Khẩn như làn gió cố ý cho anh ta thấy. Không muốn cùng anh ta tranhgiành. Trong lòng thì âm độc mưu mô khẽ cười lạnh.

Trịnh Du Khẩm nắm chặt tay thành nắm đấm tức giận cười. Hai mắt u ám rực lửachán ghét. Không nhanh không chậm bước đi theo. Chờ đi, sẽ có ngày Kỳ Kỳ trở về tay anh không phải sao? Hừ.

Cửaphòng tiệc mở ra, Lâm Á Kỳ chỉ thấy đầu tiên là một bản piano nhẹ nhàngtruyền đến tai mình. Sau đó là một hình ảnh bày trí vô cùng xa hoa. Khắp các góc cột và trần nhà, nơi nào cũng treo rèm màu sữa nhạt thêu hoaly. Thậm chí còn có cả một sân khấu riêng. Phía bên tay trái là cửa kính lắp bằng thủy tinh trong suốt. Tuy không cao như ở phòng làm việc củaKì Nam nhưng ít ra cũng có thể nhìn rõ mọi thứ. Ngoài kia, ánh đèn củacác toà cao ốc, đèn đường, màu vàng, màu đỏ, màu xanh, ... xen lẫn nhaunhìn vô cùng rực rỡ.Xung quanh là các bàn thức ăn, bàn rượu. Nhân viênkhách sạn đứng ở mọi nơi. Đa số mọi người ai cũng cầm trên tay mình mộtdĩa trái cây hay ly rượu cùng nhau nói chuyện, bàn tán. Ai ai cũng mặcnhững bộ đồ sang trọng. Lâm Á Kỳ nhìn mà phải ngạc nhiên, có cần khoatrương như vậy không?

Trịnh Du Khẩm bướcvề phía Lâm Á Kỳ, thấy cô đang kinh ngạc thì liền mỉm cười nhẹ. Hôm naycô cực kỳ xinh đẹp. Cử chỉ nhẹ nhàng như lại ẩn hiện một chút biếngnhác. Đôi chân cô thon dài cân đối ẩn hiện dưới làn váy đỏ rực càng thêm diễm lệ muôn phần. Làn da trắng mịn, cô uyển chuyển như con mèo ba tư,thật là không hề mất hết dáng vẻ của Lâm Á Kỳ trước kia. Vòng eo cô nhỏnhắn, thon gọn, hai bã vai trắng nõn lộ ra xương quai xanh mê người.Trịnh Du Khẩm anh dám tự tin nói rằng, trong buổi tiệc tối nay cô làxinh đẹp nhất.

"Cha và chị em đâu?" Lâm Á Kỳ chợt xoay ngang khó hiểu hỏi. Phải rồi họ ở đâu sao cô không thấy?

Trịnh Du Khẩm mỉm cười định giơ tay thân mật bẹo má cô một cái thì liền bị Kì Nam xô tay ra. Anh ta cười gượng tàn nhẫn nhìn anh đáp lời: "Anh đưa em đi gặp họ nhưng không biết tổng tài đây có cho phép không?" Mỗi câu nói đều là nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Lâm Á Kỳ than thầm trong lòng quay sang nhìn Kì Nam bằng ánh mắt cún nhỏ,nhưng thật lạ, quyền tự do là của cô mà nhưng lát sau chỉ thấy anh lạnhbăng nhìn cô khẽ gật đầu.

Ngay lập tức Lâm Á Kỳ vui mừng cùng Trịnh Du Khẩm bước đi tìm ba và chị gái mình. Không quan tâm gì đến những chuyện khác.

Chỉ thấy sau đó Trịnh Du Khẩm âm thầm cười lạnh, xoay người lặng lẽ nháymắt với một người trong góc khuất phía sau tấm rèm ra hiệu.

Thấy sự ra hiệu của Trịnh Du Khẩm, Điền Ngọc từ trong góc khuất liền bướcra. Cô mỉm cười kiêu ngạo nhưng ngược lại hai bàn tay lại siếc chặt runrẩy lo lắng. Nhanh chân bước lại phía Kì Nam, không chờ anh đi khỏi vộibắt chuyện: "Xin chào, uống cùng ly rượu chứ?" Cô thuận tiện giơ tay đưa ly rượu cho anh.

Kì Nam im lặng theo bản năng nhìn người con gái trước mặt, hai mắt nheo lại cảm thấy có chútquen thuộc, hình như đã từng gặp qua. Chỉ thấy phía trước, một người con gái mặc bộ sườn xám. Cơ thể quyến rũ tỏa ra mùi hương nước hoa rấtnồng. Gương mặt ... không bằng tiểu búp bê của anh. Nhưng lại có nét đơn thuần không giống với bọn hồ ly mê trai.

Thấy Kì Nam không hề để ý đến mình, Điền Ngọc cắn môi kêu nhân viên kháchsạn, bảo cậu ta đem ly rượu đi. Sau đó liền quay sang chủ động ôm lấycánh tay anh. Ánh mắt quẫn bách không thôi. Nhất thời cô đành phải mặtdày một lần mặc kệ kết quả có ra sao, từng làm việc trong Dương thị,danh tiếng Kì Nam không phải cô không biết.

Ngay lập tức sau cái hành động lỗ mãn của Điền Ngọc, tất cả mọi người đềutrố mắt nhìn, tiếp theo lại có một số tiếng xì xào khiến cô xấu hổ không thôi.

"Cô gái kia là bạn gái của tổng tài Dương thị à?"

"Không rõ, nhưng cô gái xinh đẹp hôm nãy hình như giống hơn"

"Cô gái hôm nãy có nét giống tiểu thư của Lâm gia, đi cùng nhị thiếu họ Trịnh rồi"

... Rồi sau đó, vô số những bàn luận nổi lên.

Kì Nam nhếch môi nhàn nhạt nhìn một màn trước mắt. Trong lòng khẽ cườilạnh lẽo. Anh không hề đẩy Điền Ngọc ra, chỉ nhẹ nhàng bình thản đi tớibàn rượu. Cơ thể hoàn hảo với tỉ lệ vàng làm cho các người khác giới ởđây mờ đi trong chớp mắt. Họ dường như muốn nín thở ngay lập tức. Chămchăm nhìn vào Kì Nam.

Điền Ngọc thấy anh không đẩy mình ra. Vui mừng đến tột cùng, quyết định sẽ đi theo anh.

Mà ánh mắt của Kì Nam, đột nhiên sâu thẳm như vực sâu. Đen tối như tù ngục khiến ai nhìn vào cũng muốn nhốt vào đó. Hoảng sợ quay mặt đi. Chả aibiết anh nghĩ gì, là buồn, là vui, là hận hay là thù?

"Cái gì, nó là em gái con?" Lâm Á Quân ngồi ở sofa trợn mắt hét lên, khôngthể tin nhìn ba người trước mặt. Tay cô run rẩy không ngừng chỉ về phíaLâm Á Kỳ đang hoảng hốt ngồi ở sofa đối diện. Không thể nào tin được,Lâm Á Kỳ là em gái cô, vậy tại sao Dương Kì Nam lại nói cô ta là em gáianh ta. Gạt người, gạt người mà.

Trịnh Du Khẩm hung hăng xô cô ta ngã phịch xuống ghế. Có cần phải hoảng nhưvậy không? Lại đưa mắt lo lắng nhìn Lâm Á Kỳ, hình như cô không hề vuivẻ một tý nào.

Lâm Á Kỳ đang hoảng loạn,nhớ đến chuyện trước kia, cô liền giật mình. Ánh mắt toát lên vẻ khókhăn, hai bàn tay có phần vì lo lắng mà run rẩy. Chị gái cô cùng ngườicô yêu đi khách sạn? Bây giờ nhận chị bắt cô phải xử sự sao đây? Khônglẽ cô đi giật người yêu của chị mình sao? Lâm Á Kỳ quẫn bách, hai khóemắt đỏ lên muốn khóc ngay lập tức. Cô không muốn, không muốn giao Kì Nam cho ai cả.

Lâm Nhất Dân đau lòng nhìncon gái mình, ông ngồi xuống sofa ôm Lâm Á Kỳ vào lòng che chở, nhẹ anủi: "Kỳ Kỳ, có ba, mấy tháng nay con đã chịu khổ, xin lỗi con là bakhông tốt". Ông ta ôm cô vào trong lòng, hai bàn tay yếu ớt vì nhớ nhung mà run rẩy. Nói xong liền không kiềm được nước mắt mà chảy dài trên đôi gò má trung niên. Ánh mắt âu yếm lộ rõ ra vẻ cưng chiều.

Lâm Á Kỳ lúc này cũng liền bật khóc, thâm tâm cô không hiểu sao đau rấtđau. Đau như dao cắt, giương bàn tay nhỏ bé ôm lấy lưng Lâm Nhất Dân màthều thào nhỏ: "Ba ..."

Lâm Nhất Dân mỉm cười nhân hậu, hai gò má dần dần xuất hiện những nếp nhăn. Ông đẩy cơthể nhỏ bé ấy ra lau nước mắt cho cô cưng chiều nói: "Nín nào, hôm naylà sinh nhật chị con, đừng khóc". Thật là vứt bỏ hết mọi tôn nghiêmthường ngày, làm một người cha mẫu mực.

Lâm Á Quân nhìn thấy Lâm Nhất Dân vì Lâm Á Kỳ mà thay đổi thái độ, cô tacùng Trịnh Du Khẩm không hiểu sao liền đồng loạt cười lạnh.

Hai mắt Lâm Á Quân lúc này bình tĩnh lại, cô cười hiền Lâm Á Kỳ sau đó lạinhìn Lâm Nhất Dân, cầm túi lên nháy mắt tinh nghịch nhắc nhở: "Ba, đếngiờ rồi, chúng ta ra ngoài". Bộ dạng điêu ngoa thường ngày liền 360°biến mất.

Hai mắt Lâm Á Kỳ đỏ hoe nheolại tràn đầy khó hiểu nhìn cô ta. Cảm thấy nụ cười của Lâm Á Quân khôngđúng. Chả phải vừa rồi không chấp nhận cô sao? Sao giờ lại cười hiền với cô? Quái lạ, bất quá cô cũng không quan tâm lắm.

Sau đó Lâm Nhất Dân ôm cô vào lòng dặn dò cẩn thận, ánh mắt luôn toát lênvẻ sợ cô biến mất một lần nữa. Sai nhân viên khách sạn dẫn cô đi về buổi tiệc, còn Trịnh Du Khẩm thì đi theo hai người họ. Mà Lâm Á Kỳ cũng chỉbình thản đi theo nhân viên, sau buổi tiệc này chắc chắn sẽ gặp lại.

Cô cảm thấy buổi gặp mặt này có gì đó kì lạ, có gì đó không đúng. Người ta gặp lại con mình chắc chắn sẽ phải vui nhảy dựng lên mới đúng chứ? Còncô có cảm giác ba và chị gái cô nhận lại cô chỉ là ngoài ý muốn.

Lâm Á Kỳ nhận lại được gia đình, trong lòng vui vẻ không thôi. Sâu trongthâm tâm nhỏ bé bây giờ đã tràn ngập vẻ ấm áp. Cô không ngờ cô có mộtngười cha thương mình và còn có một chị gái tuyệt vời như vậy. Ánh mắtlúc này tràn đầy hạnh phúc. Cô muốn đi tìm Kì Nam, sẽ kể tất cả lại choanh nghe. Dám cá anh sẽ vui mừng dùm cô.

Lâm Á Kỳ kêu nhân viên khách sạn đi làm việc trước. Tự nghĩ chính mình cóthể tự về được. Cô vừa đi vừa nhìn xung quanh hành lang, lâu lâu lại tạo nên vài tiếng 'lách ... cách' mang giày cao gót với cô đâu khó lắm.Trong lòng thầm suy nghĩ sau buổi tiệc sẽ được gặp lại Lâm Nhất Dân vàLâm Á Quân thì lại nén một trận cười hạnh phúc. Cô có nhà, có gia đìnhnha.

Đột nhiên đôi chân đang di chuyểncủa Lâm Á Kỳ dừng lại. Một trận gió rét lạnh thổi qua cơ thể nhỏ bé.Trong đầu cô nổ 'bùm' một cái. Mọi thứ trong mắt cô đang dần dần, dần mờ nhạt. Cô mím môi cố không phát ra một âm thanh dù là rất nhỏ. Nước mắtcũng đang sắp tuôn rơi. Anh làm gì đây? Lúc cô đang đi nhận cha thì anh ở đây trong một góc cùng cô gái khác thân mật.

Trước mắt một làn nước mỏng, hình ảnh Kì Nam hiện ra trong mắt Lâm Á Kỳ dầnkhiến mọi thứ trở nên mờ ảo. Bóng dáng cao lớn lạnh lùng của anh xoaylưng về phía cô. Tay ôm một cô gái, có vẻ đang hôn rất thắm thiết. Mộttay anh chống lên tường hành lang.

Phútchốc Lâm Á Kỳ như bị một luồng sấm đánh vào đầu không biết phản ứng rasao. Cô khóc, thật sự đã khóc. Thế giới này, tại sao lại bẩn thỉu nhưthế? Tim cô chợt nhói lên từng trận kịch liệt. Đau đến thấu tim gan.Lúc cô không có ở đây anh thân mật cùng người con gái khác. Rốt cuộc anh xem cô là gì đây?

Lâm Á Kỳ buồn cười tự chế giễu bản thân mình, nhẹ nhàng xoay lưng đi lặng lẽ rơi nước mắt,từng giọt, từng giọt rơi xuống như thiêu đốt tim cô.

Nhưng là tính cách của Lâm Á Kỳ cùa trước kia đang dần dần xâm nhập vào người cô và cuối cùng là trở lại chính cô.

Lâm Á Kỳ bước đi như cái thây không hồn. Đột nhiên từ xa ở phía sau lưng, nghe được tiếng anh gọi.

"Hàn Nhi"

Hàn Nhi không phải cô, cô không phải tên là Hàn Nhi. Anh ta gọi ai, cô không quan tâm.

"Lâm Á Kỳ"

Lần này cô mới thật sự biết là anh gọi mình. Cô theo bản năng chỉ có thểxoay người, mặt không chút biểu cảm mà nhìn. Chỉ có cô mới nghe thấyđược âm thanh sắc bén của trái tim mình đang bị nứt ra thành hai miếngnhư pha lê, máu chảy đầm đìa.

Hơi thởlãnh mị của Kì Nam toả ra không ngừng. Lần đầu tiên anh nhìn thấy biểuhiện hững hờ của cô, trong lòng có sự chấn động lớn. Tại sao hôm nay côlại nhìn anh như thế?

Dưới ánh đèn hànhlang mờ ảo, người đàn ông dáng vẻ tao nhã. Ngang tàn như chim ưng toátlên vẻ cao quý của quyền lực. Thần sắc vẫn lạnh như băng, đôi mắt độnglòng người kia lộ ra vẻ thần bí khiến người ta khó lường trước.

Kì Nam nắm lấy bã vai của Lâm Á Kỳ, anh xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra cất giọng ra lệnh: "Tới giờ, vào thôi". Nói xong liền đưa cô đi vềphía phòng tiệc.

Điền Ngọc nhìn theo dáng hai người mà trong lòng đau đớn không thôi. Từ phía trong một góckhuất, Trịnh Du Khẩm từ lúc nào đã bước ra, anh ta cười khẽ nói: "Làmtốt lắm ...". Còn nhiều việc cho cô xử lý

"Không phải hôn thật, là anh ta đang giả vờ cảnh cáo tôi tránh xa Lâm Á Kỳ".Điền Ngọc cụp mi khổ sở lên tiếng. Mong cùng anh thân mật một lần, bộkhó lắm sao?

Trịnh Du Khẩm nheo mắt lại, khẽ cười lạnh bước về phía phòng tiệc.

Lúc này Dương Chí Uy cũng vừa vào hội trường tham gia buổi tiệc. Ông tanhìn ra ngoài cửa kính trong suốt ngắm thành phố K âm hiểm cười nhạt.

(Còn tiếp)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.