* Đã 1 năm trôi qua và giờ này là mùa đông tháng 12, tuyết rơi dày đặc tại Nhật Bản:
- " Thỏ con! Thỏ con à! "
- Mỹ Lệ vui mừng cười tít lên, xoay mặt lại: Là cậu! Cậu quay về với mình đúng chứ? Tớ chắc chắn cậu sẽ không bao giờ bỏ tớ phải không Tuấn Trạch! Lời cầu nguyện của tớ với chúa đã được đáp ứng rồi!
Vừa nói xong quay mặt lại thì chợt không phải là Tuấn Trạch mà là hai cặp đôi đang đứng ôm nhau ở tiệm cà phê đối diện.
- Mỹ Lệ buồn đến mắt đỏ hoen: Nhìn thật giống mình và Tuấn Trạch nhưng thật tiếc là không phải...
- Mỹ Lệ chạy gấp về nhà đóng cửa lại như nhốt bản thân mình. Làm bạn với bóng đêm để che đi nổi buồn thẩm sâu ấy. Đôi môi hồng hào. Mũi đỏ hoe vì cái giá lạnh. Mắt đỏ chừng như muốn khóc.
- Mỹ Lệ: U...Ước gì c...cũng có người ôm mình trong thời tiết giá lạnh này.
- Mỹ Lệ cầm tấm hình của mình và Tuấn Trạch lên giơ tay đánh đánh vào mặt Tuấn Trạch: Cậu thật đáng ghét! Bỏ đi như vậy có biết mình rất đau lòng không hả! Hả! Cậu biết mình nhớ cậu và thèm muốn cậu như thế nào không? Cậu chuyển nơi ở mà còn chuyển trường nữa thì ai mà biết cậu ở đâu chứ!?
- Như mọi khi, ngày nào Mỹ Lệ cũng gọi cho Trạch từ 10 đến 15 cuộc nhưng vô vọng. Nay cũng thế. Mỹ Lệ cũng gọi vì vẫn hi vọng cậu sẽ nghe máy. BỖNG NHIÊN!
- "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-ten-ngao-kia-chiem-lay-em-di/2057063/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.