Vưu Kiện đi lâu rồi, Chúc Văn cùng Liêu Mịch mới lên lầu nghỉ ngơi. Sức khỏe của bà tạm thời chưa ổn lắm, đầu còn choáng và nặng, tinh thần không có nên cũng không muốn ăn uống gì cả.
Liêu Mịch ngồi xuống giường mới nói: “Con đó, sao không nghe lời dì vậy hả?”
Chúc Văn đứng ở gần đó, nghe vậy cũng không kìm được mà thở dài. Cô kéo cái ghế nhỏ ngồi xuống, một tay xoa xoa bóp bóp cánh tay cho Liêu Mịch, một bên thì nhỏ giọng nói:
“Dì ơi, thật ra con có lý do nên mới để thầy Vưu vào nhà ngồi như vậy. Con tin thầy ấy thật lòng yêu Kiều Vỹ đó dì.”
Liêu Mịch đưa tay đỡ trán, mắt bà có hơi mờ, nghe mấy lời Chúc Văn đang nói mà đầu bà nhức bưng bưng.
“Đã từng một lần rồi, niềm tin đổ vỡ khó lấy lại lắm, có biết không?” Giọng điệu của bà không quá gắt gao nhưng phần nhiều vẫn là không hề hoan nghênh sự có mặt của Vưu Kiện.
Chúc Văn ngước mắt nhìn qua một cái, trong lòng sôi sục những ý niệm tốt đẹp muốn giúp đỡ bạn thân của mình. Cô suy đi tính lại, cuối cùng vẫn quyết định sẽ nói ra một số chuyện cần thiết vào thời điểm này.
Có thể nó không giúp cho Vưu Kiện xóa sạch tội lỗi của quá khứ, nhưng ít nhất thì khiến cho Liêu Mịch bớt giận anh hơn.
Chúc Văn vẫn còn bóp tay cho Liêu Mịch, hồi sau mới hắng giọng nói: “Con có chuyện này muốn kể dì nghe.”
Chân mày Liêu Mịch thoáng nhíu lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/3046842/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.