Âu Dương Kiều Vỹ nhận ra nét mặt của Vưu Kiện đã thay đổi, bèn hỏi: “Có chuyện gì sao? Không lẽ trà này có vấn đề?”
Vưu Kiện đặt tách trà xuống, hàng chân mày chau chặt lại, thẳng thắn thừa nhận.
Tuy bây giờ anh chưa chắc chắn trong trà còn có thêm thành phần nào khác, nhưng dựa vào tình trạng lúc nãy của cậu, anh cũng không còn an tâm được nữa.
Phòng bệnh hơn chữa bệnh.
Cõi lòng Âu Dương Kiều Vỹ bất giác cuộn lên một tầng sóng nhỏ. Cậu nắm chặt tay, nghĩ đến mình đã uống loại trà này không biết bao lâu rồi, tự dưng cảm thấy lạnh người.
Hóa ra sự thâm độc của con người không có bất kỳ một giới hạn nào.
Vưu Kiện tạm để tách trà đúng chỗ cũ, sau đó nghiêng đầu hỏi cậu: “Vẫn là Trình Nặc pha trà cho em sao?”
Âu Dương Kiều Vỹ gật đầu nhưng bổ sung thêm: “Thật ra hôm nay Trình Nặc pha trà, còn người mang trà vào cho em lại là Tiểu Tư. Khi nãy Trình Nặc có việc, Tiểu Tư vừa vặn đến phòng mang tài liệu cho em, thuận tiện bưng trà vào.”
Lần này còn dính đến Tiểu Tư nữa sao?
Vưu Kiện im lặng một chốc.
Diện nghi phạm bỗng nhiên lại thêm một người nữa, nhưng mà với những gì anh vừa điều tra được thì Trình Nặc vẫn là người đáng nghi ngờ nhất.
Anh đẩy tài liệu đến trước mặt cậu, nói: “Em xem đi đã rồi hẵng phán đoán.”
Âu Dương Kiều Vỹ cúi nhìn tập tài liệu màu đen trên bàn. Cậu lật ra trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/3046809/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.