Vưu Kiện lục lọi trong trí nhớ của mình, muốn xem thử trước kia liệu có người nào từng khiến anh phải hoảng sợ lo lắng như vậy chưa.
Sau một hồi lục tìm, kết quả là không có ai, ngoài người đang ở trong lòng anh.
Vưu Kiện trầm mặc rũ mắt nhìn xuống, phát hiện cậu cũng vừa ngước lên nhìn mình, bất giác trái tim như đập mạnh hơn bình thường.
Lần này anh nghe rõ ràng tiếng tim đập thình thịch.
Vừa xấu hổ vừa lạ lẫm vô cùng.
Đôi mắt ấy lúc nào cũng chứa đựng nét hồn nhiên vô tư, dù đã là chủ tịch của một công ty không hề nhỏ, nhưng mỗi khi liếc nhìn cậu, anh đều cảm thấy như vậy.
Một khuôn mặt khiến người khác yêu mến.
Một cảm giác nhẹ nhàng buộc người ta ở cạnh lâu dài.
Âu Dương Kiều Vỹ cũng im lặng nhìn ngắm khuôn cằm toát ra một nét gì đó cương nghị mạnh mẽ của anh, hồi sau nhỏ giọng hỏi:
“Chú sợ tôi bị chết à?”
Câu hỏi này vừa thẳng thừng vừa thản nhiên đến lạ.
Hàng chân mày của Vưu Kiện thoáng chau vào nhau. Cậu không biết khi nãy anh đã sợ đến mức nào sao mà còn bình thản hỏi như thế?
Thế có muốn bị thật hay không đây?
Cơn giận đang sôi sùng sục trong lòng, vậy mà mới liếc nhìn miếng băng cá nhân có in hình thú dán trên mặt cậu, bỗng nhiên cơn giận bị cuốn đi mất.
Ai đã mua cái này cho em vậy hả?
Bờ môi mím lại, cuối cùng vẫn mỉm cười.
Vưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/3046801/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.