Trình Nặc đứng trước cửa phòng, ánh mắt vẫn dán chặt trên từng bộ váy được trưng bày bên trong, bàn tay thì run rẩy bấm số gọi cho Âu Dương Kiều Vỹ.
Sáng sớm hôm nay Âu Dương Kiều Vỹ có công việc đột xuất với nhãn hàng thời trang JAS, vì vậy mà không có mặt ở JIei vào lúc này.
Khi đầu dây được kết nối, Trình Nặc nặng nề hít thở, lời nói như mắc nghẹn ở cổ họng, một lúc lâu mới có thể nói: “Chủ tịch, ngài…ngài đang ở đâu thế ạ?”
Âu Dương Kiều Vỹ bên này toang đứng dậy, nói nhỏ với Liêu Kế Hải: “Con ra ngoài một chút.”
Sau đó cậu mở cửa bước ra ngoài, nghe thấy Trình Nặc nói tiếp trong điện thoại, giọng đã run như sắp khóc tới nơi: “Chủ tịch, chúng ta xảy ra chuyện lớn rồi. Tất cả mẫu váy chuẩn bị ra mắt vào ba ngày nữa…đều…đều bị hỏng cả rồi ạ.”
Một lời nói ra như tiếng sét vang rần trời.
Âu Dương Kiều Vỹ chưa thể tiếp nhận được, sững người hỏi lại: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Cô không nhìn nhầm đấy chứ?”
Trình Nặc lắc lắc đầu, nói bằng giọng rất nghiêm túc: “Không ạ. Tôi không hề nhìn nhầm. Chủ tịch hãy mau trở về công ty đi rồi sẽ hiểu.”
“Được rồi.” Qua một lúc, cậu nặng nề thở ra một tiếng, dặn dò Trình Nặc, “Bây giờ cô tạm thời khóa căn phòng đó lại. Nửa tiếng nữa tôi sẽ về đến công ty, lúc ấy cô hãy gọi cho Rosia. Bình tĩnh đi.”
“Vâng, tôi biết rồi.” Trình Nặc cúp máy, lúc chuẩn bị đóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/3046790/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.