Đầu mùa đông vẫn chưa có tuyết rơi, nhưng khí trời đã trở nên lạnh rét. Gần chín giờ sáng, trên đường bắt đầu tấp nập xe cộ. Mọi người ở xung quanh dần dần hòa vào vòng xoáy của bận rộn hối hả.
Dalziel đã có vài lần ở chỗ này nên cũng khá quen thuộc với tình hình giao thông vào buổi sáng. Y chạy với tốc độ vừa phải, hai tay giữ chắc vô lăng.
Lúc dừng lại ở ngã tư, Dalziel quay đầu bất chợt hỏi: “Sao anh ta lại ở đó vậy? Hai người có chuyện gì sao?”
Âu Dương Kiều Vỹ vốn còn đang suy nghĩ về thái độ lạnh nhạt của Vưu Kiện lúc nãy nên không nghe thấy người bên cạnh lên tiếng. Cậu tựa đầu lên cửa kính, ánh mắt mơ màng nhìn ra bên ngoài, nương theo dòng người vội vã như một luồng sáng, sau cùng bất giác thở dài.
Đôi mắt lạnh và đẹp như một bông tuyết, vừa khiến người ta sợ hãi vừa khiến lòng người bồn chồn. Lúc ấy, vì sao cậu lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh sau khi trả lời chứ? Để cậu có thể cảm nhận tường tận cảm xúc tức giận nhưng đầy bất lực của anh là như thế nào.
Không phải cậu vẫn luôn chờ đợi khoảnh khắc này ư?
Vậy thì vì sao…cậu vẫn không thể đối mặt được?
Sau một hồi nghĩ ngợi, Âu Dương Kiều Vỹ khẽ nhắm mắt lại, dằn xuống những xúc cảm khiến trái tim trở nên nóng rát.
Ở bên này, Dalziel im lặng quan sát vẻ mặt của cậu, trong lòng vướng bận rất nhiều suy nghĩ và lo lắng. Nhưng khi y định lên tiếng lặp lại câu hỏi thì đèn đã chuyển sang màu xanh.
Vì không có cơ hội, Dalziel đành tạm thời gác chuyện đó sang một bên, tiếp tục ổn định lái xe.
Sau khi đến nơi, Âu Dương Kiều Vỹ ngồi thẳng người, chỉnh lại quần áo rồi vươn tay muốn mở cửa xe. Ngay lập tức, Dalziel giữ lấy một tay của cậu.
Trong đáy mắt của y dường như ẩn chứa một nỗi lòng khó có thể bày tỏ rõ ràng. Dalziel nhìn xuống bàn tay của cậu, một lúc sau thì thu tay về, mỉm cười nói:
“Không có gì. Em làm việc tốt nhé! Buổi chiều anh sẽ sắp xếp công việc rồi đến đón em.”
Vốn dĩ Dalziel bay từ Úc sang đây không chỉ để gặp cậu mà còn là vì một buổi họp báo cực kỳ quan trọng. Sau hai ngày tá túc ở chung cư của Liêu Kế Hải, Dalziel đã dọn đồ sang nhà của người quen, lưu lại đến vài tháng.
Vì biết hôm nay Dalziel có buổi họp quan trọng nên cậu không muốn làm phiền đến y.
Nghe y nói thế, cậu lắc đầu từ chối: “Buổi chiều em tự đi xe về được rồi. Anh không đi ngược đường như vậy đâu.”
“Công việc của anh cũng không bận rộn lắm đâu. Em đi xe về sẽ mệt hơn đấy.”
Cậu mím môi, vẫn khá kiên quyết nói: “Không sao. Giờ giấc của em cũng không ổn định, có thể em sẽ về rất muộn. Anh quên mất đây là công ty của ba em sao? Ba sẽ cho người đưa em về nhà thôi.”
Thấy cậu khăng khăng từ chối, Dalziel cũng không còn cách nào khác. Y trầm mặc nhìn cậu, hồi sau thì gật đầu chấp nhận.
Khi Âu Dương Kiều Vỹ xuống khỏi xe rồi, y mới uể oải dựa người ra sau ghế. Ánh mắt luôn dõi theo bóng lưng của cậu đến khi cậu đẩy cửa bước vào trong mới thôi.
Khoảng cách của cả hai tuy rất gần nhau nhưng lúc nào cũng khiến Dalziel cảm giác như xa ngàn dặm. Y không rõ mình nên tiếp cận đối phương như thế nào và có nên thúc giục cậu hay không?
Nhưng suy cho cùng, tính cách của Dalziel không phải loại thiếu kiên nhẫn hay độc đoán, cho nên y vẫn tiếp tục chờ đợi một ngày nào đó được cậu đáp lại tình cảm.
…
Công ty JIei được thành lập từ hơn mười năm trước. Khi đó công việc làm ăn thành đạt như diều gặp gió, vì vậy Âu Dương Chấn Anh quyết định sẽ mở rộng thị trường, ngày càng cho ra thêm nhiều sản phẩm trang sức rất nổi tiếng.
Những mẫu hàng của công ty JIei luôn liên quan mật thiết đến phong thủy.
Âu Dương Kiều Vỹ vừa bước vào sảnh công ty thì gặp mặt một cô gái từ xa đi đến. Cô ăn mặc nho nhã và lịch sự, khuôn mặt vừa trắng vừa bầu bĩnh, đeo thêm một gọng kính màu hồng khá trẻ trung.
Cô ôm trong ngực một xấp tài liệu, đi đến trước mặt Âu Dương Kiều Vỹ, cười nói: “Cậu đến rồi, cậu Julian.”
Âu Dương Kiều Vỹ nâng mắt nhìn cô, đáp lại: “Có phải cô là Trình Nặc không?”
Trình Nặc nghe thấy tên mình, vui vẻ gật đầu: “Xem ra ngài Âu Dương đã dặn dò cậu rất kỹ rồi.”
Nói xong, Trình Nặc xoay người bảo cậu cùng đi đến thang máy. Trong thang máy chỉ có hai người. Không gian phút chốc tĩnh lặng ngại ngùng.
Âu Dương Kiều Vỹ đứng cách Trình Nặc một khoảng, nghe thấy cô dặn dò mình: “Ngài Âu Dương bảo tôi chỉ giới thiệu cậu là nhân viên mới của công ty thôi. Cậu thấy ổn chứ?”
Việc này Âu Dương Chấn Anh cũng từng nói qua một lần trước khi đi công tác. Lý do ông quyết định làm vậy là để cho cậu hiểu được cảm giác cố gắng mỗi ngày mà đạt được thành tựu là như thế nào. Một phần còn giúp cậu ẩn mình, dễ dàng quan sát nhân viên xung quanh hơn, sau này sẽ nắm bắt được tình trạng của mỗi cá nhân mà làm việc cùng nhau.
Âu Dương Kiều Vỹ quay mặt đáp: “Vâng, không có vấn đề gì đâu.”
Trình Nặc gật gù tỏ vẻ rất hài lòng. Lúc cửa thang máy mở ra, trước mặt hai người họ là một đám người đang đứng cạnh nhau, trò chuyện khá rôm rả.
Bọn họ nhìn thấy cậu, có hơi ngạc nhiên.
Trình Nặc bước ra khỏi thang máy, bình tĩnh giới thiệu: “Đây là Julian, nhân viên mới đến của công ty chúng ta. Mọi người đang chuẩn bị đi đâu à?”
Đám người liếc mắt nhìn nhau, sau đó ngầm đánh giá Âu Dương Kiều Vỹ đang đứng bên cạnh Trình Nặc. Vẻ ngoài của cậu rất trẻ trung, tràn đầy sức sống và không kém phần đáng yêu. Tuy nhiên, vì nhìn cậu quá trẻ cho nên một số người hoài nghi về năng lực của cậu.
Có người nói: “Bọn anh chuẩn bị xuống phòng họp về dự án lục bảo dưới lầu hai.”
Trình Nặc cơ hồ đã nhớ ra, bèn nói: “Vậy mọi người đi trước đi, em ở lại hướng dẫn Julian một chút.”
Mọi người ai nấy không ai lên tiếng nữa mà tập trung bước vào thang máy. Âu Dương Kiều Vỹ đi theo phía sau Trình Nặc, đi đến chỗ bàn làm việc của mình.
Phòng làm việc khá rộng rãi và gọn gàng ngăn nắp, chỉ duy nhất có một chiếc bàn rất lộn xộn bừa bộn. Vị trí của cậu nằm gần ngay cửa sổ, quay đầu nhìn ra có thể chiêm ngưỡng cả lòng thành phố rộn ràng huyên náo. Sau khi hướng dẫn dặn dò vài lời, Trình Nặc rời đi. Âu Dương Kiều Vỹ ngồi xuống ghế, liếc nhìn bàn làm việc trống trải, bỗng dưng nảy sinh một cảm giác lạ lẫm. Một hồi sau, cậu bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình lên bàn.
Khi xong xuôi thì đám người lúc nãy cũng vừa vặn trở về. Mọi người nhanh chóng chú ý đến bàn làm việc của cậu, đánh mắt nhìn nhau một cái rồi khẽ cười.
Tiếng cười phát ra nhất thời làm cậu ngẩng mặt lên nhìn.
Âu Dương Kiều Vỹ khá chủ động, đứng dậy chào hỏi: “Xin chào, tôi là Julian, hy vọng sẽ được mọi người giúp đỡ và truyền đạt nhiều kinh nghiệm hơn.”
Trong đám đông, có một người anh lớn luôn được những người còn lại kính nể. Người anh trai này bước tới, tỏ ý muốn bắt tay với cậu. Cậu cũng rất tự nhiên duỗi tay ra bắt lấy.
Người anh trai nói: “Tôi là Tông Nham, trưởng phòng. Nghe nói cậu từng du học ở Úc về đây làm việc?”
“Vâng. Mặc dù du học bên nước ngoài nhưng nếu so về kinh nghiệm thì sẽ chưa thể bằng mọi người ở đây được. Em rất vui khi được làm việc chung với các anh chị.”
Lời nói mềm mại tựa như làn nước mùa xuân khẽ rót vào bên tai của mỗi người. Có vẻ ấn tượng ban đầu trong lòng bọn họ đã thoáng biến mất, để lại trong mắt là một cậu bé ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Tông Nham cũng thay đổi suy nghĩ của mình, cảm thấy đứa nhóc này rất vừa mắt. Sau này sẽ làm nên trò lớn đây.
Tông Nham thu tay về: “Nếu có gì không hiểu cứ hỏi anh hoặc La Đinh. Còn nếu muốn biết rõ về công ty này thì tìm đến Tiểu Tư nhé, cô nàng này cái gì cũng biết.”
Tiểu Tư đứng sau lưng đỏ mặt bào chữa: “Này anh Tông, anh nói nhảm nhí cái gì á? Chỉ là em có một tinh thần yêu công ty, muốn tìm hiểu ngọn ngành thôi mà.”
Âu Dương Kiều Vỹ liếc nhìn mọi người nói chuyện với nhau rất thân thiết, trong lòng cũng phần nào gỡ được áp lực lúc đầu.
Lúc cậu xoay người trở về bàn làm việc, Tiểu Tư vẫn đứng nhìn theo cậu mãi. Cô nàng nhíu mày, bỗng dưng cảm thấy khuôn mặt này rất quen, nhưng tạm thời cô không nhớ ra được.
La Đinh đi đến bên cạnh hỏi nhỏ: “Thích em ấy rồi à?”
Tiểu Tư bĩu môi: “Nghĩ sao vậy? Chỉ là…nhìn nhóc này quen quen, hình như từng gặp ở đâu rồi.”
La Đinh trêu chọc: “Người ta ở tận bên Úc, mới vừa về đây vài hôm mà cô gặp lúc nào? Thôi đi, thính này cũ rồi.”
Tiểu Tư giơ tay đánh La Đinh một cái rồi bực dọc quay về chỗ ngồi của mình. Tuy thế, cô vẫn khăng khăng cho rằng đã từng nhìn thấy Âu Dương Kiều Vỹ ở đâu đó rồi.
Công việc mới vào khá đơn giản, vì bên cạnh cậu còn có La Đinh chịu trách nhiệm hướng dẫn.
Buổi chiều, Âu Dương Kiều Vỹ và La Đinh đi cùng nhau đến các cửa hàng khảo sát thị trường. Tác phong làm việc của La Đinh khá chuyên nghiệp, anh ăn nói cũng khéo léo và vui tính, đi đến đâu người ta đều yêu mến đến đó.
Âu Dương Kiều Vỹ luôn im lặng đi bên cạnh mà học hỏi từng chút một. Có lẽ vì có dòng máu của Âu Dương Chấn Anh nên những việc này đối với cậu không có gì gọi là nặng nề hay khó khăn.
Suốt ba tiếng đồng hồ ròng rã ở ngoài đường, cuối cùng hai người cũng khảo sát xong cửa hàng cuối cùng. La Đinh xem lại ghi chép báo cáo của mình rồi giải thích cho cậu một số thứ chưa hiểu.
Lúc về đến công ty, Âu Dương Kiều Vỹ tình cờ gặp mặt một người. Người nọ đang đứng đợi bên cạnh chiếc xe hơi màu đen của mình, vẻ mặt không hề vui vẻ, giống như đã phải chờ đợi rất lâu rồi vậy.
La Đinh bước xuống xe, nhìn cậu nói: “Đi thôi Julian. Em đứng đó làm gì vậy?”
Âu Dương Kiều Vỹ khẽ giật mình quay mặt nhìn La Đinh, khẽ nói: “Anh lên trước đi ạ. Em gặp người quen một chút.”
Người quen à?
La Đinh dời tầm mắt đặt lên người con trai đang đứng bên cạnh xe hơi, hình như nhận ra điều gì đó, đôi mắt trừng lớn lên.
Một lúc sau, anh mới bình tĩnh xoay người đi vào trong. Nhưng trước khi đẩy cửa bước vào, anh còn ngoái đầu nhìn người nọ một cái.
Âu Dương Kiều Vỹ hít sâu một hơi rồi đi đến trước mặt đối phương, lạnh nhạt hỏi: “Anh đến đây làm gì? Anh cho người theo dõi tôi sao?”
Người con trai ném điếu thuốc xuống đất, giẫm lên rồi ngẩng mặt nói: “Sao em về đây mà không báo tôi một tiếng?”
Cậu cười nhạt đáp: “Anh có bị thần kinh không? Sao tôi phải báo cho anh chuyện này chứ? Lần trước anh vẫn chưa sợ sao mà còn dám đến làm phiền tôi như vậy?”
Khương Vệ Tôn rốt cuộc cũng không nhịn nổi, bước mạnh về phía trước, trừng mắt nhìn cậu: “Tôi có nói là sẽ buông tha cho em ư? Kiều Vỹ, em đừng nghĩ mình sẽ thoát khỏi được tay tôi.”
Âu Dương Kiều Vỹ thật sự lười nhác đôi co cùng loại người cố chấp ngang ngược này. Cậu rũ mắt nhìn xuống đất, muốn phản kháng lại thôi.
Khi cậu xoay người định bỏ đi thì bị Khương Vệ Tôn giữ lấy, áp cả người cậu lên cửa xe.
Hành động thô lỗ này nhanh chóng lọt vào tầm mắt của mấy người bảo vệ. Bọn họ vừa khó hiểu vừa không dám tiến tới giúp đỡ, vì sợ phải liên lụy.
Âu Dương Kiều Vỹ bị Khương Vệ Tôn khống chế, nhất thời đã dùng phép thuật khiến cho hắn phải buông tay ra. Hơi nóng ở bả vai cậu đốt cháy lòng bàn tay của hắn, làm hắn đau đớn chửi thề một tiếng.
Khương Vệ Tôn cúi nhìn hai bàn tay của mình bị cháy bỏng, lồng ngực thở dồn: “Má nó! Chuyện quái gì vậy?”
Âu Dương Kiều Vỹ đứng vững trở lại, liếc nhìn đôi tay đỏ rát của đối phương, không lên tiếng. Khương Vệ Tôn vẫn còn đau đớn nên hóa rồ, hắn quay người, định bức ép cậu phải ngồi vào trong xe.
Nhưng ngay lúc ấy, trước mặt hắn bỗng dưng tối sầm lại vì một hình dáng cao lớn khác hoàn toàn trấn áp.
Phần bụng của Khương Vệ Tôn bị thúc hai cú, cảm giác nội tạng bên trong không còn yên ổn. Hắn khụy người trên mặt đất, đau đớn rên rỉ.
Lúc này, Âu Dương Kiều Vỹ mới ngước mắt nhìn người ở trước mặt mình. Bóng hình quen thuộc đến mức làm cậu suýt nữa quên rằng Khương Vệ Tôn vừa mới bạo hành mình.
Vưu Kiện nhướn chân mày, từ trên nhìn xuống, trong mắt hiện lên hình ảnh một thằng khốn bại hoại thảm thương. Anh bước tới, không cho Khương Vệ Tôn cơ hội đứng dậy, trực tiếp dùng bàn chân ấn mạnh xuống bụng của hắn.
timviec taitro
Mũi giày cố tình xoay tròn, ngoáy sâu xuống.
Vưu Kiện cười nhếch môi: “Mày có biết mày vừa động vào ai không?”
“Tốt nhất là mày không nên biết đâu.” Vưu Kiện ngồi xuống, kề bên tai hắn nói nhỏ, “Khi mà mày biết rồi, tức là mày phải chết đấy! Có muốn thế không?”
Khương Vệ Tôn vung tay muốn đánh vào mặt anh nhưng anh đã nhanh chóng nghiêng người tránh đi. Cú đánh rơi vào giữa không trung.
“Muốn chạm vào người tao đâu có dễ?” Vưu Kiện bật cười một tiếng rồi đứng dậy, đi về phía của Âu Dương Kiều Vỹ.
Anh không quan tâm Khương Vệ Tôn có chơi lén sau lưng mình hay không. Ánh mắt rũ xuống, quan sát tay chân của Âu Dương Kiều Vỹ. Thấy cậu không bị thương gì nặng, bất giác thở ra một tiếng nhẹ nhõm.
Âu Dương Kiều Vỹ ngước mắt nhìn anh, hai người không ai lên tiếng, chỉ nhìn nhau một lúc rồi cậu dời tầm mắt sang hướng khác.
Khương Vệ Tôn rốt cuộc cũng đã có thể đứng dậy. Một tay hắn ôm bụng, tay còn lại chỉ vào Âu Dương Kiều Vỹ, đôi mắt lộ rõ sự khinh bỉ:
“Âu Dương Kiều Vỹ, em đúng là ghê gớm hơn tôi nghĩ! Ngày trước ở bên Úc cũng có một thằng bảo vệ em. Khi về đây thì lại có thêm một thằng khác ra mặt bảo vệ. Ha, rốt cuộc thì em đã dụ dỗ được bao nhiêu đứa rồi?”
Khương Vệ Tôn cười khẩy: “Tôi không ngờ em dơ bẩn như vậy!”
Ngay khi câu này tuôn ra, Vưu Kiện cũng vừa xoay người lại chăm chú nhìn hắn. Sự tức giận một lần nữa lan ra cả trong đôi mắt, khiến cho người nào nhìn thấy cũng phải khiếp sợ.
Chỉ riêng Khương Vệ Tôn không hề biết điều đó.
Vưu Kiện không nói nửa lời, bất ngờ giơ cao chân đạp vào bụng Khương Vệ Tôn một cái. Sức mạnh khủng khiếp của ma cà rồng làm cả người hắn đập mạnh vào tường rồi văng ra.
Tuy nhiên, anh vẫn chưa buông tha cho hắn.
Vưu Kiện đi lại gần, một tay giữ lấy cổ áo lôi hắn dậy, đấm liên tục vào mặt hắn.
Mãi đến khi Âu Dương Kiều Vỹ chạy lại lên tiếng ngăn cản, anh mới dừng lại.
Lúc này khuôn mặt của Khương Vệ Tôn đã không còn nhìn ra hình dạng gì nữa. Đường đường là cháu trai của chủ tịch công ty giải trí, bản thân cũng là một ca sĩ nổi tiếng, vậy mà hiện tại trông không khác gì một xác chết.
Vưu Kiện ngồi khụy gối, giơ bàn tay dính máu của Khương Vệ Tôn lên, vươn lưỡi liếm sạch máu. Động tác này nhất thời làm cho những người gần đó một phen khiếp sợ.
Âu Dương Kiều Vỹ cũng chứng kiến cảnh tượng ghê người đó, cổ họng phút chốc trở nên khô khốc. Cậu quay đầu đi không muốn nhìn tiếp.
Sau khi nếm sạch máu dính trên mu bàn tay, Vưu Kiện tỏ ra vô cùng hài lòng, còn hào phóng kéo Khương Vệ Tôn đến trước phòng bảo vệ.
Bảo vệ nhìn thấy Vưu Kiện đến gần, nhanh chóng lùi ra sau vài bước, ánh mắt đề cao cảnh giác.
Vưu Kiện vứt Khương Vệ Tôn nằm trên đất, nhàn nhạt nói: “Gọi xe cấp cứu đưa nó đến bệnh viện đi.”
Nói rồi anh quay người bỏ đi, mặc kệ ánh mắt sợ hãi của người khác đang nhìn mình.
Thấy anh đang đến gần, cậu nhỏ giọng trách: “Khi nãy chú muốn đánh chết hắn ta sao?”
Vưu Kiện dựa người vào con xe của mình, nhún vai: “Chết thì chôn thôi. Có gì mà em phải sợ?”
Cậu ngây ra vài giây: “Chú không sợ sao?”
Vưu Kiện ngước mắt nhìn cậu, khóe môi hơi nhếch lên: “Em nghĩ xem có thứ gì có thể khiến tôi sợ hãi không?”
Âu Dương Kiều Vỹ không trả lời được. Cậu nhìn anh một lúc rồi nói: “Bây giờ tôi lên làm việc tiếp đây. Chuyện khi nãy…thật ra chú cũng không cần làm vậy.”
Trong lòng cứ nghĩ đối phương sẽ biết ơn, nhưng không ngờ lời cậu nói ra lại là như thế. Vưu Kiện không phản ứng kịp, chỉ có thể nhíu mày nhìn cậu.
Khi Âu Dương Kiều Vỹ vừa rời đi được vài bước thì nghe thấy anh hỏi: “Thằng đó là ai vậy? Có quan hệ gì với em?”
Âu Dương Kiều Vỹ dừng bước, im lặng một lúc mới quay đầu đáp: “Chú nghĩ là mối quan hệ thế nào? Hắn ta từng bay sang Úc tìm tôi, ghen với Dalziel. Sau khi biết tôi về đây thì ngay lập tức đi tìm tôi. Chú nói xem chúng tôi là mối quan hệ gì?”
Sắc mặt Vưu Kiện nhanh chóng trầm xuống. Anh nheo mắt nhìn cậu, chưa vội đưa ra câu trả lời. Tuy nhiên, trong lòng đã sớm dậy sóng, từng con sóng cuộn trào không ngừng.
Đây là loại cảm giác gì vậy chứ?
Chưa từng…rõ ràng anh chưa từng nảy sinh loại cảm giác này.
Vưu Kiện trầm mặc rất lâu, bàn tay đặt trên đùi cũng nắm chặt lại thành nắm đấm, tựa hồ đang kìm chế.
Một lúc sau, anh nhếch môi, tỏ ra bình thản nói: “Tôi không thích mấy trò hỏi đáp này đâu. Nói tôi nghe, em và nó là thế nào?”
Âu Dương Kiều Vỹ lúc này nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh giá ấy, từng chút một muốn gieo rắc sự khó chịu và tức giận vào lòng anh.
Cậu chậm rãi bước tới, cách anh một khoảng vừa đủ, cánh môi nhẹ nhàng khép mở, rành mạch rõ ràng nói ra một câu:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]