Âu Dương Kiều Vỹ đứng trước cửa nhà, một tay ấn mật khẩu, một tay xách một chiếc túi da. Phía sau là Dalziel có phận sự là hộ tống cậu về nhà một cách an toàn.
Thật ra việc này không phải do cậu yêu cầu mà là Liêu Kế Hải. Công việc của Liêu Kế Hải quá bận rộn, cho nên anh chỉ có thể trông chừng cháu trai ở một khoảnh khắc nào đó thôi.
Thời gian còn lại đều giao cho Dalziel chăm sóc.
Mật khẩu hợp lệ, tiếng chuông khe khẽ ngân lên, cửa bật mở.
Âu Dương Kiều Vỹ đẩy cửa đi vào trong. Dalziel đi theo ở phía sau. Đèn trong phòng vụt sáng lên, gian phòng im ắng tĩnh lặng.
Thả túi xách xuống đất, Âu Dương Kiều Vỹ cả người rã rời ngồi phịch xuống ghế sô pha. Cậu ngửa cổ nhìn lên trần nhà, bóng đèn màu vàng trà khẽ rọi vào đáy mắt, ẩn hiện những tâm tư khó hiểu.
Lúc này cậu không mấy quan tâm đến Dalziel đang làm gì. Trong đầu chỉ luẩn quẩn bóng hình của Vưu Kiện.
Quả nhiên lâu ngày gặp lại, con người ấy vẫn không hề thay đổi. Ánh mắt, nụ cười, giọng nói, thái độ, tất cả mọi thứ đều như cũ, khiến cho trái tim cậu vừa tức giận vừa đau đớn.
Âu Dương Kiều Vỹ nhắm mắt lại, ngay lập tức nhớ đến hình dáng của anh. Nhưng cậu đã tự nhủ suốt hơn hai năm nay rằng cho dù có tái ngộ cũng sẽ không động lòng thêm lần nào nữa.
Bởi vì quá khứ ấy chính là một bài học đắt giá, cũng là một vết xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/3046759/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.