Nhìn thấy đối phương đang có ý trốn tránh, chàng trai trẻ đã nhanh chóng gọi thẳng tên của cậu, chủ ý muốn níu kéo bước chân của người nọ.
“Kiều Vỹ, đừng đi vội vậy chứ?”
Xung quanh đám đông đa số là người phương Tây, họ không thể hiểu được ngôn ngữ của chàng trai. Ngoại trừ một người vừa mới xoay lưng định bỏ đi.
Âu Dương Kiều Vỹ siết chặt quai cặp, khó khăn hít thở. Cậu không quay đầu lại, bước chân vội vã mà cố chấp chen lấn muốn băng ra khỏi đám đông.
Hành động này nhất thời khiến cho nụ cười trên môi chàng trai kia vụt tắt. Ánh mắt ôn nhu hút hồn khi nãy không còn nữa.
Hắn đứng thẳng lưng, nhíu mày nhìn về sân trường phía xa. Ngay sau đó, hắn chạy đuổi theo cậu.
Đám đông dần tản ra thành hai hàng, ngoái đầu khó hiểu quan sát tình hình hiện tại.
Âu Dương Kiều Vỹ cứ thế chạy nhanh về phía trước mà không định hướng. Đến khi trước mặt là ngõ cụt, cậu mới bất đắc dĩ dừng lại.
Từ sau lưng vọng đến tiếng bước chân cũng vội vã dồn dập.
Âu Dương Kiều Vỹ mím chặt môi: “Khương Vệ Tôn, anh mau cút đi.”
Khương Vệ Tôn không di chuyển nữa, đứng ở phía sau trầm mặc quan sát cậu. Hắn cắm một tay trong túi quần, vài tia giận dữ ẩn ẩn dưới đáy mắt.
“Trốn tránh như vậy có ích gì? Mau theo tôi.”
Âu Dương Kiều Vỹ kiên trì lắc đầu: “Đánh chết tôi tôi cũng không theo anh.”
Khương Vệ Tôn bật cười: “Kiều Vỹ, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/3046752/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.