Bên ngoài gió đông vẫn rít gào dữ tợn.
Buổi trưa không có một chút ánh nắng nào, trên bậu cửa sổ bám đặc từng mảng tuyết trắng xóa.
Ánh sáng le lói chiếu vào góc phòng. Âu Dương Kiều Vỹ nghe thấy tiếng động phát ra từ cánh cửa, mệt mỏi trở mình một cái. Đôi mắt nhập nhòe hé mở, nhìn thấy một hình ảnh mờ mờ ảo ảo đang bước lại gần.
Thì ra là mẹ cậu.
Liêu Mịch bưng một chiếc khay nhỏ, bên trên là một tô cháo còn nóng và một ly nước cam bổ dưỡng. Bà cẩn thận đặt khay xuống bàn rồi nghiêng người kéo một góc chăn của cậu.
“Tiểu Vỹ, dậy ăn một chút cháo đi con.”
Âu Dương Kiều Vỹ thật ra đã tỉnh dậy lâu rồi, nhưng vì trong người uể oải nên chưa muốn rời khỏi giường. Cậu trở mình thêm một lần nữa, nâng mắt nhìn Liêu Mịch.
“Con ngủ bao lâu rồi mẹ?”
Liêu Mịch đi đến bên cửa sổ, kéo rèm sang hai bên: “Ừm, hình như con ngủ từ mười giờ tối hôm qua đến bây giờ đó.”
Dừng một chút, bà nhìn đồng hồ trên tường, mỉm cười trêu cậu: “Mặt trời lên đỉnh đầu rồi.”
Âu Dương Kiều Vỹ vùi mặt xuống gối, giống như trước kia, ngọ nguậy một lúc rồi ngồi bật dậy. Ánh mắt đã phần nào tỉnh táo hơn, nhìn kim giờ điểm vào số một, bàn tay thì sờ vào bụng.
“Đói rồi phải không?”
Cậu quay đầu nhìn mẹ mình, không nói gì, tay vẫn xoa xoa bụng.
“Vậy thì mau rời giường, rửa mặt thay đồ đi. Con đúng là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/3046748/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.