Chương trước
Chương sau
Âu Dương Kiều Vỹ đang ngồi dưới căng tin trường cùng Chúc Văn uống nước trò chuyện. Hiện tại đang giờ giải lao, căng tin đông đúc ồn ào nên suýt nữa cậu đã không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Lúc nhìn màn hình, cậu hơi ngạc nhiên vì trên đó hiện hai chữ “Cậu Liêu”.

Liêu Kế Hải sau khi nghe thấy giọng của cậu, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm. Anh giơ cổ tay nhìn giờ, sau đó mang theo tiếng cười nói:

“Bảo bối, con có đang bận không? Cậu có việc cần con giúp.”

Âu Dương Kiều Vỹ nghe thế liền đứng dậy, ra hiệu với Chúc Văn mình ra ngoài nói chuyện một chút.

Rời khỏi căng tin rồi, âm thanh huyên náo cũng giảm đi phần nào.

Áp điện thoại lên tai, cậu thắc mắc: “Cậu có chuyện gì gấp ạ? Bây giờ con đang học ở trường, đến chiều mới về.”

Liêu Kế Hải thoáng nhíu mi lại: “Đến chiều lận à?”

“Vâng. Nhưng cậu cần con gấp lắm không? Có người khác thay thế được không ạ?”

“Thật ra cái này không phải muốn tìm ai cũng được.” Liêu Kế Hải dựa lưng vào tường, một tay cắm vào túi quần, nghĩ chốc lát nói tiếp, “Bảo bối, cậu thật sự cần con ngay bây giờ, liệu có thể xin phép về sớm được không? Chuyện này sẽ là bí mật của chúng ta.”

Âu Dương Kiều Vỹ nặng nề hít vào thở ra.

Nghe giọng nói của anh thì có vẻ chuyện kia rất khẩn trương, nếu không có cậu thì công việc không hoàn thành được sao? Nhưng mà rốt cuộc là chuyện gì mới được? Sao cậu cứ úp úp mở mở khó hiểu như vậy nhỉ?

Âu Dương Kiều Vỹ theo phản xạ liếc nhìn ra ngoài phía cổng trường, nhìn thấy chú bảo vệ đang ngồi trong phòng cúi đầu làm gì đó.

Bây giờ mới xong tiết hai thôi, sau giờ ra chơi sẽ vào tiết ba.

Nếu cậu cúp học đến chỗ của anh thì…

Trong lòng cậu có hơi loạn, vì chưa bao giờ cậu có suy nghĩ bùng học hết. Vốn dĩ cậu là một học sinh gương mẫu, loại chuyện này rất khó có thể xảy ra.

Chúc Văn ngồi bên trong ngẩng đầu trông ngóng, vô tình thấy được một nửa khuôn mặt của Âu Dương Kiều Vỹ.

Ai gọi đến mà vẻ mặt cậu ấy căng thẳng quá vậy ta?

Liêu Kế Hải vẫn như cũ, miệng như bôi mật, nhỏ nhẹ nói: “Thật ra hôm nay ngôi sao chụp ảnh trang bìa có việc đột xuất, không thể đến được. Cậu muốn đưa con đến thay vị trí của cậu ta. Lẽ nào con không có hứng thú với chuyện này sao?”

Chụp ảnh trang bìa?

Bốn chữ này lọt qua tai, lập tức khơi gợi hứng thú trong lòng Âu Dương Kiều Vỹ.

Không lầm ngày hôm trước anh đã từng nói qua việc mong muốn cậu bước vào giới giải trí, trở thành người mẫu ảnh.

Vì căn bản, mọi thứ trên người cậu đều phù hợp với công việc này, phù hợp với thế giới ánh hào quang đó nữa.

Nếu vậy…

Âu Dương Kiều Vỹ mím chặt môi, nhắm mắt suy nghĩ chốc lát, cuối cùng đã đồng ý với Liêu Kế Hải.

Con người của cậu cũng có bản tính thích thử thách. Chính vì tính cách này nên cậu mãi không dứt được Vưu Kiện.

Liêu Kế Hải nhoẻn miệng cười: “Vậy con đợi cậu. Bây giờ cậu qua đón con. Tiện thể xin phép giúp con một bữa.”

“Vâng, vậy con đợi cậu nhé.”

Cúp máy, Âu Dương Kiều Vỹ trở lại chỗ ngồi, nhìn thấy đôi mắt to tròn của Chúc Văn, cậu hơi nhíu mày.

“Sao nhìn mình ghê thế?”

“Cậu mới là người đang căng thẳng á.” Chúc Văn chống cằm trên hai bàn tay, chớp mắt hỏi, “Có chuyện gì hả?”

“Không có…” Âu Dương Kiều Vỹ uống ngụm nước, sửa lại, “Thật ra là có.”

“Chuyện gì?”

“Lát nữa mình sẽ về trước.”

“Sao cơ?”

Chúc Văn nheo mắt, có chút không tiếp nhận kịp, “Cậu định bùng học à? Nhưng mà có việc gì gấp ở nhà sao?”

“Ừm…là việc nhà, không thể không nghỉ.”

Chẳng bao lâu, Liêu Kế Hải lái một con xe siêu xịn đỗ ngay trước cổng trường. Anh bước xuống xe, trên người là bộ tây trang màu trắng tao nhã.

Bước đến bên phòng bảo vệ, Liêu Kế Hải gõ nhẹ lên mặt kính, mỉm cười: “Xin chào, tôi là Liêu Kế Hải, người nhà của học sinh. Hôm nay nhà cháu có việc đột xuất, tôi đến đón cháu về nhà.”

Bác bảo vệ bước ra ngoài, nhìn anh từ trên xuống dưới, trong bụng chậc một tiếng, đúng là người có tiền.

“Học sinh của lớp nào?”

Liêu Kế Hải nhìn bác một lúc mới nói ra lớp học của Âu Dương Kiều Vỹ.

Sau khi bác bảo vệ vào báo cho giáo viên chủ nhiệm thì Âu Dương Kiều Vỹ từ bên trong bước ra.

Cậu đi đến trước mặt anh, không giấu được sự phấn khởi.

Theo sau cậu là Tiết Nhung, giáo viên chủ nhiệm.

Tiết Nhung nhìn thấy bác bảo vệ liền cười nói: “Cảm ơn bác ạ.”

Bác bảo vệ thấy mình đã hết việc, nhanh chóng quay người đi vào trong phòng.

Tiết Nhung đẩy kính nhìn Liêu Kế Hải. Trong một giây đã bị ngoại hình của anh tung một đòn trí mạng.

Người này trong mắt cô cực kỳ phong lưu lãng tử, vừa ngầu vừa đẹp trai chết người.

Cơ mà càng nhìn lại càng thấy rất quen mắt.

Liêu Kế Hải bước tới, giơ tay chào hỏi: “Xin chào, tôi là Liêu Kế Hải, cậu ruột của Kiều Vỹ.”

Cậu ruột à… Khoan đã, Liêu Kế Hải? Chính là người mấy tháng trước xuất hiện tin đồn với diễn viên hạng A đó sao?

Tiết Nhung giây trước kinh ngạc, giây sau đã bình tĩnh, bắt lấy tay anh.

Tay anh vừa ấm vừa mềm, lực cũng rất chắc.

Liêu Kế Hải đơn thuần bắt tay một cái đã rút ra: “Hôm nay ở nhà có việc, tôi thay ba mẹ của cháu đến đón cháu về. Có lẽ phải xin phép cô cho cháu nghỉ hôm nay.”

“À Kiều Vỹ có nói với tôi rồi. Không sao đâu, bài tập trên lớp em ấy có thể hỏi bạn bè là được.”
Liêu Kế Hải tao nhã mỉm cười: “Vậy, xin phép chúng tôi đi trước.”

Tiết Nhung ở phía sau nhìn theo hai chiếc bóng, một lớn một nhỏ cứ như vậy ngồi vào chiếc xe hơi màu trắng.

Liếc nhìn nhãn hiệu của xe hơi, Tiết Nhung thoáng rùng mình.

Đã dạy cậu hai năm rồi nhưng cô hoàn toàn không hay biết gia đình của cậu lại giàu có đến như thế.

Còn có cậu ruột cũng thuộc dạng người nổi tiếng nữa chứ.

Nhìn phong cách của anh ta, chắc chắn…là nổi vì tai tiếng rồi đi?

Tiết Nhung quay người, bỗng dưng nhớ ra, ngôi sao hạng A kia là một người đàn ông. Sắc mặt càng ngày càng trở nên u ám.

Sau một hồi nghĩ ngợi lan man, cô quyết định không để tâm nữa, vì vốn dĩ người trong giới showbiz luôn hào nhoáng khó hiểu như vậy mà.



Qua ba mươi phút, người trong đoàn nhìn thấy Liêu Kế Hải quay về, nhưng không phải một mình.

Mọi người đổ dồn ánh mắt lên cậu bé đi cùng với anh.

Liêu Kế Hải dẫn Âu Dương Kiều Vỹ vào phòng, nâng mắt nhìn về phía một cô gái nói: “Tố Tố, lại đây trang điểm cho bé con này đi.”

Tố Tố trong tay là một hộp trang điểm thật lớn. Ánh mắt cô gái còn ngây ra nhìn nhóc con kia. Sau khi bị Liêu Kế Hải thúc giục, cô mới vội vàng chạy đến bên cạnh.

Vừa gượng gạo mỉm cười, Tố Tố vừa nói: “Em ngồi xuống đi, chị làm mặt một chút nhé.”

Âu Dương Kiều Vỹ giống như mọi người trong phòng, vẫn còn ngây người chưa tỉnh táo được. Cậu ngồi xuống theo lời Tố Tố, mặc cho cô bắt đầu tẩy trang khuôn mặt, sau đó dặm lên vài lớp phấn.

Mùi phấn có hương thơm nhẹ nhàng, không quá gắt mũi.

Âu Dương Kiều Vỹ trong lòng bảo, thuận theo tự nhiên. Vậy là nhắm mắt lại, ngồi thật yên ắng để cho Tố Tố trang điểm.

Liêu Kế Hải đi đến xem qua tình hình chuẩn bị của tổ, thấy mọi thứ đã sẵn sàng mới hài lòng mỉm cười.

Lúc này có người đi lại gần chỗ anh, trên môi ngậm điếu thuốc, nhàn nhã rít một hơi.

Dựa vào bên cửa sổ, người nọ nhếch môi hỏi: “Kia là ai vậy? Trông có vẻ cậu rất cưng chiều nó.”

Liêu Kế Hải nhìn người bên cạnh một cái, lạnh nhạt đáp: “Cục cưng của tôi, thế nào?”

Người nọ kẹp điếu thuốc, nheo mắt nhìn về phía Âu Dương Kiều Vỹ. Ánh mắt của hắn có rất nhiều điều khó mà nói ra hết được.

Đánh giá xong, hắn cười xấu xa: “Rất tươi.”

Liêu Kế Hải ngay lập tức sầm mặt, nghiến răng mắng: “Anh dám động vào thằng bé, tôi cắt sống.”

Người nọ cảm thấy lười phản bác, vừa ngậm điếu thuốc trên môi vừa đi đến bên chân máy ảnh, ngó xuống điều chỉnh thông số.

Liêu Kế Hải ở phía sau cũng không muốn bận tâm nữa, nghiêng đầu nhìn Âu Dương Kiều Vỹ.

Khuôn mặt của cậu sau khi trang điểm một lớp nhẹ nhàng càng trở nên ngọt ngào đáng yêu.

Rất đúng với concept của ngày hôm nay.

Tố Tố làm xong liền “a” một tiếng trầm trồ: “Nhóc đáng yêu quá, không ngờ trang điểm lên còn đẹp hơn bình thường nữa.”

Âu Dương Kiều Vỹ cầm gương lên ngó qua, bản thân cũng giật mình.

Người trong gương là mình thật sao?

Phong cách này…

Âu Dương Kiều Vỹ chớp chớp mắt, chưa thể tin được một lúc nữa cậu sẽ đứng ở đối diện nhiếp ảnh gia, tạo ra đủ loại tư thế cho người ta chụp.

Tâm trạng chốc chốc căng thẳng.

Cậu chưa từng làm thế bao giờ, kinh nghiệm lấy đâu ra đây?

Dường như phát hiện vẻ mặt căng thẳng đó, Liêu Kế Hải bước đến, vỗ về gương mặt xinh đẹp kia: “Đừng lo lắng quá bảo bối, mọi người sẽ chỉ dẫn cho con thôi.”

Phía bên kia có người gọi cậu: “Nhóc ơi, vào thay đồ này em.”

Liêu Kế Hải vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi nói: “Vào thay đồ đi, sau đó ra đây, cậu chỉ con.”

Sau khi thay xong bộ trang phục dành cho buổi chụp ngày hôm nay, ai cũng ngất ngây nhìn Âu Dương Kiều Vỹ.

Nếu như cậu chỉ cần đứng yên một chỗ, người người lập tức nhầm tưởng cậu chính là một ngôi sao đầy tiềm năng, một tiểu thịt tươi có thể hốt về hàng tỷ bạc cho công ty.

Sau đó mọi người lại nhìn nhau đầy quan ngại, nhưng liệu có làm tốt không đây?

Chụp hình cho tạp chí cũng không phải chuyện đơn giản như ngồi ăn cơm đâu.

Trước sự nghi hoặc của tất cả mọi người, Âu Dương Kiều Vỹ ngược lại tự tin bước đến vị trí mình cần đứng, sau đó quay qua nhìn về phía nhiếp ảnh gia.

Người đàn ông khi nãy đã nói chuyện với Liêu Kế Hải, lúc này đang chăm chú quan sát đối phương. Đáy mắt như ẩn lên một vài tia cuồng dã khó hiểu.

Hắn dùng mũi giày dập tắt đầu thuốc, sau đó nheo mắt nói: “Đừng căng thẳng, chỉ cần là cậu thôi.”

Âu Dương Kiều Vỹ có chút không hiểu ý tứ người kia lắm. Cậu tròn mắt nhìn hắn, định hỏi thì thấy hắn bước lại gần.

Cúi sát người xuống, hắn thì thầm bên tai cậu: “Ngây thơ thuần khiết.”

Bên tai khẽ nhột, Âu Dương Kiều Vỹ theo bản năng hơi tránh né. Nghiêng mặt nhìn người nọ, cậu bất giác cảm thấy đây là loại người không tốt, không được tiếp xúc quá thân mật.

Hắn nói xong chỉ để lại cho cậu một nụ cười ẩn ý, sau đó quay về với chiếc máy ảnh kỹ thuật số của mình, bắt đầu làm việc.

Trái với vẻ ngoài cơng cơng lưu manh của hắn, phong thái làm việc cực kỳ nghiêm túc, cũng vô cùng khó tính cầu toàn.

Không biết buổi chụp hình trôi qua bao lâu, khi hắn vừa hô một tiếng “kết thúc”, ai nấy đều đã muốn gục xuống ngủ một giấc.

Người mệt nhất chính là Âu Dương Kiều Vỹ.

Lần đầu trải nghiệm cảm giác làm người mẫu ảnh, mỗi lần chụp không tốt, cậu đều như bị hành hạ thể xác lẫn tinh thần.

Người đã đổ một tầng mồ hôi, Âu Dương Kiều Vỹ vừa khát nước vừa mệt, ngước mắt tìm Liêu Kế Hải.

Liêu Kế Hải rất tận tâm chăm sóc cháu trai, mang nước ép cùng khăn đến cho cậu.

“Con làm tốt lắm rồi, thả lõng đi nào.”

Âu Dương Kiều Vỹ vẫn còn thấy sợ tên nhiếp ảnh gia kia. Vì hắn quá cầu toàn, khiến tinh thần của cậu cũng bấn loạn.

Gà con chưa qua một lần huấn luyện, đương nhiên là bối rối non nớt.

Sau khi uống được nửa chai nước ép, Âu Dương Kiều Vỹ theo Liêu Kế Hải đi qua chỗ của người nọ, xem lại ảnh chụp.

Những tấm ảnh xuất sắc không chỉ phụ thuộc vào người mẫu trông thế nào, mà còn có công sức không nhỏ của nhiếp ảnh gia nữa.

Điều kiện cần, người mẫu phải thật đẹp. Điều kiện đủ, nhiếp ảnh gia có tay nghề thần sầu.

Âu Dương Kiều Vỹ liếc nhìn từng tấm ảnh trong máy, có chút ngỡ ngàng, sau đó là hưng phấn đến mức không thở được.

Người trong ảnh chính là cậu.

Hóa ra…cậu cũng có thể làm được loại việc này.

Giống như lời Liêu Kế Hải từng nói vậy: Con rất phù hợp với công việc này, hoàn toàn xứng đáng trở thành một người nổi tiếng.

Sau đó anh còn xoa tóc cậu, cưng chiều nói: An tâm, phía sau con luôn có cậu, con đường này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Nhưng mà cậu quên mất một điều, con đường dễ dàng lúc nào cũng đầy những cạm bẫy ẩn sâu dưới lòng đất, hoàn toàn không thể đoán trước khi nào nó sẽ bộc phát, ngoi lên khỏi mặt đất mà tấn công chúng ta.

Tạm thời Âu Dương Kiều Vỹ không nghĩ nhiều đến vậy. Trước mắt cậu vừa làm tốt một việc quan trọng, khiến cho đoàn người ở đây đều thầm thừa nhận tài năng bẩm sinh.

Buổi chụp hình thành công thuận lợi.

Mọi người cũng nhanh chóng quên béng đi việc Thôi Kỳ Sinh đã bị Liêu Kế Hải thẳng thừng đá khỏi dự án hôm nay.

Ai nấy dọn dẹp, chuẩn bị ra về.

Âu Dương Kiều Vỹ ở một bên đã thay đồ xong xuôi, đang đứng bên ngoài cửa đợi Liêu Kế Hải.

Lúc cửa mở ra, cậu cứ nghĩ là Liêu Kế Hải, vội ngẩng mặt nhìn qua.

Nhưng không ngờ là tên nhiếp ảnh gia khi nãy.

Cậu lập tức cúi mặt, xem như không nhìn thấy.

Đáng tiếc là người nọ đã nhìn thấy cậu, không khỏi lướt đến gần, muốn tiếp cận một chút.

Ngửi thấy mùi thuốc lá vờn quanh người hắn, Âu Dương Kiều Vỹ bật chế độ cảnh giác, lùi ra sau một chút.

“Khi nãy hồi hộp lắm nhỉ?”

“Không có ạ..”

“Thế sao? Lần đầu cũng không thấy sợ sao?”

Người nọ không rõ cố tình hay vô tình nhấn mạnh hai chữ “lần đầu”, khóe môi còn cong lên cười tà ý.

Âu Dương Kiều Vỹ đương nhiên không nhìn ra được trong câu nói của hắn có ẩn chứa gì, thấp giọng đáp: “Không sợ lắm.”

“Thế…” Người nọ vừa xoay người định áp Âu Dương Kiều Vỹ lên bức tường sau lưng thì Liêu Kế Hải thình lình xuất hiện.

Anh bước đến, kịp thời đẩy hắn ra.

“Trần Dục, anh là chó sao? Lời tôi nói nghe không hiểu được à?”

Trần Dục sắc mặt trầm xuống.

Tiếng mắng chửi của Liêu Kế Hải khá lớn, một vài nhân viên đang đứng cũng có thể nghe được. Bọn họ nhìn nhau, sau đó không quan tâm vì chuyện này cũng đã xảy ra không ít lần.

Liêu Kế Hải mắng một câu rồi kéo Âu Dương Kiều Vỹ rời khỏi công ty.

Ra đến bên ngoài, anh cẩn thận quan sát vẻ mặt của cậu, không khỏi xót xa nói: “Bảo bối, không dọa con sợ chứ?”

Âu Dương Kiều Vỹ ôm cặp trước ngực, không thể nói dối: “Người đó…có gì đó rất kỳ cục.”

“Hắn là vậy đấy, người mẫu nào trẻ và mới vào đều bị hắn gạ gẫm. Nhưng con thì hắn không làm được gì đâu, đừng sợ nhé.”

Cậu chắc là hắn không làm gì được con chứ? Sao có thể chắc chắn như vậy?

Nhưng mà nếu hắn còn dám một lần nữa, con sẽ không dễ dàng buông tha cho đâu.

Âu Dương Kiều Vỹ khẽ gật đầu đáp: “Vâng, dù sao sau này cũng không chắc con sẽ đến đây lần nữa, có lẽ không chạm mặt nhau nữa đâu.”

Liêu Kế Hải nghe vậy, nụ cười thoáng nhạt: “Sao có thể không đến nữa chứ?”

Cậu không hiểu ý anh, ngước mắt nhìn.

Liêu Kế Hải như cũ ngọt ngào nói: “Cậu sẽ đưa con vào Thịnh Thế, sau đó nâng con lên vị trí cao nhất. Con phù hợp với một nơi như thế này, một nơi hào nhoáng xa hoa. Có hiểu chưa?”

“…Cậu, ba của con sẽ không đồng ý.”

Nhắc đến anh rể, Liêu Kế Hải mím môi, xem ra cũng có chút rào cản.

Anh thở dài, sau đó tự mình phấn chấn nói: “Không sao. Nếu như đây là quyết tâm của con, sẽ không ai ngăn cản con được. Theo một nghề chính là duyên.”

Trên đường về nhà, hai cậu cháu trò chuyện với nhau rất nhiều. Tuy thời gian gặp mặt nhau không thường xuyên, nhưng tình thân vẫn dễ dàng gỡ bỏ đi sự gượng gạo của cả hai.

Lúc đi ngang một cửa hàng tạp hóa, Âu Dương Kiều Vỹ đột nhiên nói: “Cậu ơi, dừng một chút, con muốn mua vài thứ.”

Liêu Kế Hải xoay vô lăng, tấp xe vào lề đường.

Âu Dương Kiều Vỹ nói: “Cậu đợi con một chút nhé.”

Sau đó mau chóng mở cửa, chạy vào cửa hàng.

Trong lúc chờ đợi, Liêu Kế Hải mở cửa kính xuống, định hút vội một điếu thuốc.

Tầm mắt đang lơ đãng nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài thì bỗng có tiếng chuông tin nhắn phát ra.

Liêu Kế Hải ban đầu nghĩ là tin nhắn của mình, lấy điện thoại ra mới biết không phải. Anh theo phản xạ nhìn qua chỗ bên cạnh, phát hiện điện thoại của cháu trai.

Màn hình một lần nữa sáng lên, vô tình hiển thị tin nhắn được gửi đến.

[Thầy là của em: Hôm nay nhà có việc gì sao?]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.