Một tuần bảy ngày, mỗi ngày đều có một nhóm đảm nhiệm phần trực vệ sinh của lớp và ngoài hành lang.
Nhiệm vụ này rất thích hợp để chữa căn bệnh lười biếng cho những công chúa hạt đậu và hoàng tử hạt bí.
Đương nhiên, Âu Dương Kiều Vỹ hầu như đều được mọi người trong lớp liệt vào danh sách này.
Tuy cậu chưa từng từ chối trực vệ sinh, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ đi đổ rác.
Chúc Văn có lần trực với cậu đã phải cắn răng đi đổ rác rồi. Ngoài miệng mắng mỏ là vậy, cuối cùng vẫn vì tình bạn vĩnh cửu của hai người mà đi đổ rác giúp người nào đó.
Hôm nay lại đến phiên Âu Dương Kiều Vỹ trực nhật.
Sáng sớm đến lớp, cậu bỏ cặp lên bàn rồi tự giác đi ra ngoài tìm cây chổi. Chúc Văn đến sớm hơn, đã đứng ở góc hành lang tập trung quét rồi.
Âu Dương Kiều Vỹ đem chổi đi về phía đó, cả người tràn đầy sinh lực nói: “Hello! Cậu đến sớm quá vậy?”
Chúc Văn tựa như quét nhiều thành quen, động tác quét nhà vừa nhẹ nhàng vừa thoải mái. Cô quay mặt đáp: “Ừ, hôm nay trực trong lớp nữa mà, phải đến sớm chớ! Đến muộn bị bắt đi đổ rác à nha.”
Đây cũng là lý do Âu Dương Kiều Vỹ đến trường sớm thế này này.
Cầm chổi trong tay, Âu Dương Kiều Vỹ vừa quét vừa hỏi: “Cậu ôn bài hết chưa? Sắp thi rồi.”
“Đang trực nhật thỉnh người đừng hỏi đến bài vở, được không nào?” Chúc Văn mặt mũi phụng phịu, “Lúc nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/3046707/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.