Mọi người ở phía sau hậu trường đều đổ dồn về phía trước sân khấu, muốn tận mắt chiêm ngưỡng màn múa quạt tuyệt đẹp của đóa hoa cao lãnh Thôi Vũ Thần.
Cho nên không có người nào để ý đến hai người ở dưới chân cầu thang mờ ám ái muội.
Âu Dương Kiều Vỹ nghiêng đầu chăm chú quan sát hai người họ, chỉ thấy vẻ mặt Diêu Gia Tử rất tức giận, không nhìn Phí Kiền, miệng luôn nói gì đó.
Phí Kiền ngược lại cứng đầu, muốn giữ tay cô níu lại không cho đi.
Vì khoảng cách rất xa, cậu căn bản không thể nghe thấy gì.
Âm thanh trên sân khấu cũng rất lớn, đập vào màng nhĩ liên tục không ngừng.
Chúc Văn đứng xem đến say mê không lên tiếng.
Âu Dương Kiều Vỹ lợi dụng lúc mọi người không ai chú ý liền nhặt một chiếc lá có vẻ sạch sẽ từ dưới đất lên, dùng ngón tay vẽ vời lên đó một chữ.
Chiếc lá lập tức có sự sống, tự bay đến gần chỗ của Diêu Gia Tử và Phí Kiền.
Lúc này mọi âm thanh khác đều không thể phiền nhiễu đến cậu nữa.
Bên tai chỉ còn văng vẳng giọng nói của hai người họ mà thôi.
“Tôi đã nói rồi, chỉ một lần hôm đó thôi, về sau chúng ta sẽ không quen biết nhau nữa.”
“Cô nghĩ em vì cái gì mà không chịu buông tay chứ? Em có tình cảm với cô là thật! Hôm đó cô cũng không phản kháng, sao phải nhất quyết từ chối em như vậy!”
“Cậu điên rồi, Phí Kiền. Người tôi yêu không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/3046669/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.