Vưu Kiện giữ lấy cổ tay của Diêu Gia Tử, đẩy cô ra một chút.
Sau đó nghiêm mặt nói: “Đây là trường học, cẩn thận một chút. Trước kia không phải em rất dễ ngại ngùng hay sao?”
Diêu Gia Tử cảm thấy người đàn ông trước mặt mình đã trưởng thành rồi, bỗng dưng có chút xa lạ. Nhớ lại ngày đó, mỗi ngày Vưu Kiện đều muốn ở bên cạnh cô, có khi còn ôm mãi không buông. Bây giờ nhìn lại, đúng là anh cũng khác rồi.
Cô khẽ cười, nói: “Buổi tối sẽ không có ai nhìn thấy đâu. Chỉ là một nụ hôn thôi mà, người phương Tây cũng hôn nhau như vậy đó thôi?”
Vưu Kiện nhìn cô, rồi nhìn lên phía cầu thang, không nhìn thấy người nào, anh mới lên tiếng: “Vẫn phải nên cẩn thận một chút, cũng còn học trò trong trường nữa. Với lại, anh không quen một Diêu Gia Tử chủ động thế này.”
Diêu Gia Tử bĩu môi, muốn làm nũng lại không dám, lập tức trở thành con mèo ngoan ngoãn, nghe lời.
Dù sao cô cũng hiểu rõ kiểu người mà anh thích là như thế nào mà.
“Được rồi, em nhớ rồi. Lần sau em sẽ không dám nữa.”
Thấy cô lại nghe lời, Vưu Kiện mới cong môi cười nhẹ một cái. Bàn tay duỗi đến chỉnh lại tóc mái giúp cô, sau đó bảo: “Khi nào thì em về? Lớp của em vẫn còn học đúng không?”
“Phải, nhưng mà thầy hiệu trưởng cũng bảo để học sinh thoải mái học tập, cho nên em cũng không cần lên lớp nữa.”
Vưu Kiện gật đầu: “Vậy đợi thêm một lát, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/3046646/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.