Vưu Kiện lưu lại trong phòng khách sạn rất lâu.
Anh nửa nằm nửa ngồi trên giường, dù rất muốn uống rượu nhưng loại rượu trong khách sạn lại không thể dùng được. Vì vậy, anh đành lấy thuốc lá thay cho rượu.
Châm lên điếu thứ ba, Vưu Kiện nhắm mắt lại, rít sâu vào một hơi.
Sau đó, anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra, gọi cho một người.
Đầu dây bên kia thật nhanh đã bắt máy, dường như luôn mong ngóng dãy số điện thoại của anh.
Một giọng nói ngọt ngào cất lên, có phần hờn dỗi: “Lâu quá rồi không gọi cho em, cứ nghĩ anh đã quên mất em chứ.”
Nghe thấy giọng của cô gái ấy, anh bỗng cười lên, rất nhẹ nhưng không đọng lại chút gì vui vẻ.
Một nụ cười nhạt nhòa, cười theo bản năng.
“Đến đây đi, địa chỉ tôi sẽ nhắn cho em.”
Bên kia hơi trầm mặc như nghĩ ngợi, sau đó vui vẻ đồng ý: “Được, em đến ngay.”
Chẳng tầm ba mươi phút sau, trước cửa phòng anh có tiếng gõ cửa vang lên.
Vưu Kiện hơi nghiêng người, đánh mắt nhìn sang: “Vào đi.”
Ngoài cửa là một cô gái vận y phục rất đơn giản. Một chiếc váy dài xếp li màu nâu sẫm dài đến đầu gối, kết hợp với một chiếc áo thun màu trắng không có hoa văn.
Cô mở cửa rồi đóng lại, nhanh chóng nhìn thấy Vưu Kiện đang nằm trên giường, vẻ mặt đăm chiêu không kém.
Bước lại gần, cô cong khóe môi, ngón tay nhanh như chớp cướp lấy điếu thuốc trên môi Vưu Kiện.
Vưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/3046639/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.