Thôi Vũ Thần được mọi người trong trường gắn cho một biệt danh là “đóa hoa cao lãnh”. Cô không chỉ sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp thu hút mà kết quả học tập cũng rất đáng ngưỡng mộ. Trong kỳ thi vừa rồi cô đã đứng trong top 10 toàn khối, bên khoa Văn nghiễm nhiên đứng hạng nhất.
Từ đó, cái tên Thôi Vũ Thần được học sinh trong trường lan truyền rộng rãi, không ai là không biết.
Một phần vì tính tình của Thôi Vũ Thần tương đối cao ngạo và lãnh đạm, thành ra cô mới có biệt danh là “đóa hoa cao lãnh” như thế kia.
Đứng bên cạnh vị hoa khôi tài giỏi họ Thôi, Chúc Văn bỗng cảm giác mình bị lép vế nặng nề. Không chỉ lép vế về ngoại hình mà còn về đầu óc nữa.
Hôm nay lấy hết dũng khí hẹn Thôi Vũ Thần ra ngoài này nói chuyện đã là việc khủng khiếp nhất đối với Chúc Văn bé nhỏ rồi đó.
“Có chuyện gì, nói nhanh một chút.” Thôi Vũ Thần ôm tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn Chúc Văn trước mặt.
Chúc Văn thầm nuốt nước bọt, đôi mắt láo liên một hồi: “Ừm, vậy bây giờ mình đi vào chuyện chính luôn. Tấm ảnh của thầy Vưu có phải do chính cậu chụp hay không?”
Nghe đối phương mạnh miệng hỏi mình về chuyện này làm cho Thôi Vũ Thần không tránh khỏi kinh ngạc. Cô nâng mắt nhìn chăm chăm vào Chúc Văn, tuy trong lòng có lo lắng nhưng tuyệt nhiên không để lộ ra ngoài.
Hơi nghiêng đầu về phía cửa sổ, Thôi Vũ Thần hờ hững đáp: “Hỏi câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/3046622/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.