Vòng tròn đen ngòm bỗng lần nữa xuất hiện, nhưng lần này là một nơi hoàn toàn xa lạ, không phải phòng phép thuật ở nhà cậu.
Âu Dương Kiều Vỹ bị đẩy văng ra ngoài, ngã phịch xuống mặt đất. Cậu vì cơn đau mà chưa kịp thích ứng với khung cảnh xung quanh. Một lúc sau, khi ngẩng mặt lên quan sát, cậu mới phát hiện một mảng mờ mịt che khuất mắt mình.
Đây là một gian phòng tối, cực kỳ tối, đến mức không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Âu Dương Kiều Vỹ cố gắng kìm nén run sợ, bàn tay sờ loạn dưới đất, cảm nhận được nhiệt độ ở đây tương đối lạnh. Mặt đất là loại xi măng cứng cáp và lạnh lẽo.
Càng sờ qua sờ lại cậu càng sợ hãi không thôi.
Rất lâu sau đó, Âu Dương Kiều Vỹ mới đủ sức đứng dậy khỏi mặt đất. Đợi khi đôi mắt thích ứng được với bóng tối rồi, cậu mới chậm rãi nhích từng bước, muốn khám phá gian phòng này ra sao.
Không gian không quá rộng, ngược lại còn có một mùi rất nồng, giống như là mùi rượu. Đi được vài bước sẽ đụng phải một đống đồ dùng gì đó rất cứng. Âu Dương Kiều Vỹ tiến lên lại lùi xuống, cuối cùng cũng mò đến được cánh cửa.
Các đầu ngón tay chạm lên cánh cửa sắt, cậu khẽ hít sâu vào một hơi, dùng hết sức đập mạnh lên nó.
Cùng với tiếng va đập là tiếng hét của cậu: “Có ai ở đó không? Có ai không? Có người bị kẹt! Có người ở trong này! Có ai ở đó không? Giúp tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/3046617/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.