Bó chân ngồi im lặng trong phòng... những lời Lâm Dương Vũ nói vẫn không ngừng vang lên trong đầu cô.
Lời hắn nói... là thật? Lời hắn nói... có thể tin được sao? Vẫn cảm thấy có chút không thực, nhưng cái chính đây chính là chuyện mà cô không ngờ đến nhất.
Làm sao mà có thể. Rõ rằng Lâm Dương Vũ... haizz, bỏ đi, bỏ đi... cô đây vẫn nên quên hết đi thì tốt hơn. Để bản thân đỡ phiền muộn, để mình đỡ bị ảo tưởng một chút... quên đi cái chuyện này vẫn là cách tốt nhất.
* Cộc cộc.*
- Ai vậy?
- Vân An!
Chẳng suy nghĩ gì nhiều cô lập tức nhảy xuống giường ra mở cửa cho hắn.
Vân An đến rồi!
Mở cửa, đập vào mắt cô là nụ cười ấm áp của hắn. Đùa chứ, cô đây thật sự nhớ hắn muốn chết, nhất là trong tình cảnh này lại càng nhớ hắn hơn... bởi hắn chính là người tốt nhất...
- Cô đen đi rồi!
Phụt! Cái tên đáng ghét!
- Anh cũng già đi trông thấy.
- Vậy sao? Vậy tôi đã là người đàn ông chân chính rồi.
... Hắn làm như mình còn trẻ lắm không bằng... cũng nửa 50 rồi chứ trẻ gì nữa... ~.~
Lòng thầm khinh bỉ nhưng môi vẫn nở nụ cười ngọt:
- Đúng, đúng a. Anh giờ là "" đàn ông chân chính"" rồi...
Không nói gì hắn nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, lại còn rất chăm chú. Nhìn thấy cô nguýt hắn mà hắn cũng tỏ ra như không, làm xong chuyện mới mở miệng từ từ nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-nu-phu-thi-lam-sao/2578428/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.