Tiểu Tuyết, con làm sao thế? Cả người đều không có tinh thần.
- Con? Không sao, không sao.
- Nhớ chú ý sức khỏe. Thôi, ra ăn sáng đi.
- Dạ.
Chân bước nhanh theo bà đến phòng ăn. Cô thật sự hi vọng... thôi cô hết hi vọng rồi.
Nhìn thấy mặt của Lãnh Thiên Tuấn thì còn hi vọng được cái gì nữa. Nhưng mà cư nhiên Trần Vân Hy lại ở đây vậy? Không lẽ... hai người tối qua " cùng nhau vận động mạnh" sao?
Soi, soi, cô soi. Chết chưa, có vết cắn ngay tại cổ kìa. Trên cổ Trần Vân Hy á. Tuy nàng có cố tình buông tóc cùng với sử dụng kem che khuyết điểm nhưng cô là ai chứ. Đương nhiên là nhìn cái biết ngay.
Bao nhiêu năm kinh nghiệm của cô hết đấy. Thật tự hào mà!
Mà kinh nghiệm gì á... không nói đâu. Ahihi đồ ngốc. =)))
Kéo ghế ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, đối mặt với Trần Vân Hy cô ghẹo nàng:
- Aiyo, mới sáng đã gặp được cô rồi.
- Tôi... tôi...
- Ể, mà sao có vết gì trên cổ cô kìa. Đỏ đỏ, hồng hồng thật kì quái a.
- Cái đó là bị... bị muỗi cắn. Đúng là muỗi cắn.
- Thật sao? Con muỗi này cũng lớn quá đi, cắn được vết lớn như vậy.
- Tôi...
- Em gái ngủ không tốt sao? Quầng thâm thực đậm.
-...
Cô còn có thể nói gì được nữa sao?
Mà nói đi nói lại cũng không phải do hắn cùng với mấy tên kia mà ra sao? Nhờ có tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-nu-phu-thi-lam-sao/2578388/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.