Sau khi biết đc sự thật phũ đến nỗi ko còn gì có thể phũ hơn đc nữa, cô liền thu mình vào 1 góc tường.... đếm mấy con kiến bé xíu xiu đang đuy ""dã ngoại"" ngoài cửa sổ để thôi miên bản thân ngủ thêm lần nữa với hy vọng: biết đâu sau khi ngủ dậy mình lại trở thành chính bản thân mình thì sao. Nhưng ""cuộc sống đâu lường trước điều gì"" dù cô có đếm mờ cả mắt ra cũng ngủ không nổi. Cảm giác niềm hy vọng của bản thân bỗng chốc bị tan vỡ cô liền đau lòng hú hét không thôi.
- Tiểu thư người làm sao vậy? - Người đàn ông không khỏi bất ngờ trước biểu hiện lạ thường của tiểu thư nhà mình liền hỏi.
- Sao, sao cái đầu nhà ông ấy! Bây giờ trời vẫn còn sáng chưa tối lấy đâu ra sao cho ông, đừng mà mơ tưởng nhá! - Cô nhíu mày nói, đương nhiên rồi vì cớ sao mà ông chú này luôn cắt đứt nguồn cảm hứng của cô nga.
- Không, không có, tôi không có ý đó thưa cô. - Người đàn ông xua xua tay vội vã nói.
- Xì. Ơ mà đây là đâu vậy sao toàn màu trắng thế ông chú!
Cô nhìn xung quanh mình toàn thấy màu trắng: nào là giường trắng, tường trắng, rèm trắng, đến quần áo cô đang mặc dép cô đang đi cũng là màu trắng, thấy là lạ nên không giấu nổi sự tò mò của bản thân liền hỏi cái người mà mình luôn gọi là ông chú.
- Bệnh viện, tiểu thư đang ở trong bệnh viện! - Người đàn ông trả lời.
- Bệnh viện sao... Ừm, cũng đúng trắng toàn tập thế này cơ mà. Nhưng sao tôi ở đây, tôi đâu có bị bệnh gì đâu. Đến cả tiêm vắc-xin tôi cũng tiêm đủ rồi mà!:))
- Tiểu thư hỏi gì kì vậy, cô không nhớ gì sao? - Người đàn ông thắc mắc hỏi.
- Nhớ gì là nhớ gì có chuyện gì mà tôi không nhớ sao, trí nhứ tôi vốn rất tốt mà! - Cô kinh ngạc hỏi lại, rõ ràng cô là người hỏi,ông chú đó trả lời mà sao giờ lại đổi ngược lại vậy nè.
- Thì là lí do mà tiểu thư phải ở trong bệnh viện, cô thật sự không nhớ gì sao? - Người đàn ông hỏi dò.
- À, à đương nhiên là tôi nhớ chứ, ông chú nghĩ cái gì vại! - Cô lúng túng trả lời.
- Nhưng vừa mới tỉnh lại nên... a... tôi... nên... - Cô lắp bắp nói không hết câu.
- Nên...??? - Người đàn ông cúi xuống nhìn cô cung kính nói.
- Nên chỉ nhớ được mang máng chứ ko rõ ràng lắm vì thế ông chú ""làm ơn"" kể lại mọi chuyện cho tôi nghe cùng với lí do tôi nằm trong bệnh viện, ok!
Cô nói dối không chớp mắt, sẵn sàng chặt chém mọi nguồn thông tin khiến chúng trở nên sai so với sự thật.
Mọi chuyện là như vậy... - Người đàn ông thành thật kể rõ từng chuyện một.
Cũng nhờ nguồn thông tin quý báu của ông chú kia thì cuối cùng cô đã biết là do nguyên chủ chính là nữ phụ trước khi cô xuyên qua tạo dựng nên 1 âm mưu hãm hại nữ chính nhưng âm mưu đã bị phá sản do hậu cung đông đúc của nữ chính phát hiện khiến cho nguyên chủ không chỉ không hãm hại được nữ chính mà còn tự rước họa vào thân. Cô nghĩ thôi cũng đã thấy đau lòng rồi. Vì sao, vì sao a. Đương nhiên là do nếu xét theo nội dung này thì câu chuyện đã được phân nửa và nguyên chủ sắp lìa đời, cuộc sống của cô chưa được bao lâu thì lại sắp kết thúc. Đấy mọi người nghĩ xem đó không phải đau lòng thì là gì a...
Buồn bực không thôi, cô liền đi về phía giường bệnh nằm úp mặt lên cái gối, mông thì chổng lên trời mà... ngủ. Đang dần chìm vào mộng đẹp thì bỗng cửa phòng bệnh bật mở khiến cô giật mình tỉnh dậy đưa ánh mắt ai oán truy tìm cái con người nào mà vô duyên đến nỗi dám phá mộng đẹp của cô để dần cho 1 trận tơi bời, có biết là cô chuẩn bị chết lần nữa không hả mà ngay đến ngủ cũng không cho cô yên. Đang định mở miệng chửi người thì bỗng...
- Tiểu Tuyết con có làm sao ko? Ôi, con gái bẻ bỏng đáng yêu của mẹ! Con có cảm thấy mệt mỏi ở đâu không, có muốn ăn gì không, may quá con không bị rách da thịt gì hết chỉ bị xước 1 chút thôi, con yên tâm nó sẽ không để lại sẹo đâu. Đừng lo lắng, mà con. - Từ đâu 1 người phụ nữ chạy đến hỏi cô tới tấp làm cô không khỏi 1 phen chấn động tâm lí.
- Stop, nhức đầu quá, phiền phức! - Bực mình cô liền hét lên.
- Ôi, mẹ xin lỗi mẹ không cố ý! Mà con nhức đầu sao để mẹ gọi bác sĩ vào khám cho con nhé! Bác - Người phụ nữ lo lắng,ánh mắt xót xa nhìn cô.
- Thôi, không cần đâu mà bà đây là...
Nhìn người phụ nữ trước mặt: gương mặt hiền từ nhưng chứa đựng trong đó là 1 vẻ lành lạnh không rõ nguyên nhân, ánh mắt quyến rũ đầy mị hoặc màu tím cùng mái tóc màu khói đậm chất quý sờ tộc khiến cô không khỏi cảm thán 1 câu nga "" Sao ăn gì mà đẹp dữ zậy nà"". Nói là nói vậy thôi chứ hơi đâu mà cô nói ra thật, cô là cô chỉ dám cảm thán trong lòng mà thôi. Nhưng mà đẹp thì cũng mặc kệ đi, cái vấn đề chính là người phụ nữ này là ai vậy cự nhiên lại đến ôm cô cứng ngắt rồi lại hỏi cô cực kì nhiều câu hỏi dù có muốn cô cũng chẳng trả lời kịp.
- Mẹ, là mẹ đây. Tiểu Tuyết à con vì tai nạn đó mà quên mẹ rồi sao? - Người phụ nữ ngạc nhiên hỏi.
- Mẹ, mẹ sao! - Cô gượng gạo nói.
- Đúng đúng Tiểu Tuyết, là mẹ đây con có nhớ mẹ không? Mẹ là mẹ này, mẹ - Hoàng Minh Châu của con đây! - Người phụ nữ kích động nói.
- Mẹ này, con đương nhiên nhớ mẹ mà, con chỉ đùa với mẹ 1 chút thôi, mẹ làm gì mà kích động như vậy nga! - Nghe thấy tên của người phụ nữ đó như vậy, cô liền chắc chắn 100% đây chính là mẹ của nữ phụ Lãnh Thiên Tuyết mà cô xuyên vào. Vì không muốn bị phát hiện cô liền ngộ nhận luôn a.
- Cái đứa nhỏ này làm mẹ hú vía nha, mẹ còn nghĩ con ko nhớ mẹ là ai sau khi bị tai nạn.... haizzz từ lần sau không được đùa như vậy nữa nghe chưa? - Đưa tay lên ghí vào trán đứa con gái ánh mắt bà nghiêm lại nhưng chứa đựng sự yêu thương vô bờ.
- Vâng thưa mama, à mà bao giờ con đc xuất viện vậy mẹ? - Cô nhìn bà rồi hỏi.
- Không được, sức khỏe của con vẫn còn yếu nên phải ở lại bệnh viện cho đến khi hồi phục hoàn toàn mẹ mới cho con xuất viện! - Bà nghiêm mặt, lông mày xô vào nhau tỏ rõ vẻ không hài lòng.
- Đi mà, đi mà mẹ. Con muốn xuất viện cơ, trong này rất chán, không có gì chơi cả, lại còn có mùi thuốc sát trùng cực khó chịu con chẳng thích chút nào, vả lại về nhà con sẽ thấy thoải mái hơn và con vẫn được điều trị mà. Nha mẹ, nha nha, cho con xuất viện nha... - Cô đưa đôi mắt cún con lên nhìn bà, trông rất đáng yêu nha, chỉ muốn cắn 1 cái vô mặt cho bõ ghét.
- Nhưng... thôi đc rồi mẹ sẽ cho con xuất viện đc chưa! - Dù bà không muốn nhưng vừa nhìn vô cặp mắt kia thì bà làm sao mà chịu nổi nên đành miễn cưỡng đồng ý.
- Yahh yêu mẹ nhất luôn đọ, bây giờ mẹ dọn đồ và làm thủ tục xuất viện cho con nha, để con đi thay đồ nhá! - Nói lèo 1 cái, xong cô liền chui tọt vô toilet mà thay đồ.
Nhìn đứa con gái bỗng đột ngột thay đổi ko còn như xưa nữa bà liền vui vẻ 1 bụng ko thôi liền thu dọn hành lí và đi làm thủ tục xuất viện. Ngoài phòng là như vậy chứ còn bên trong toilet kia thì cóa 1 bợn trẻ nào đó đang vui sướng không ngừng. Vì sao, vì sao a, đương nhiên là vì đc xuất viện gòi nhưng đó ko phải là lí do chủ yếu, lí do thật ra là cô biết tối nay nam chủ sẽ cho người đến hãm hại cô nên cô nhất định phải xuất viện rồi chứ nếu còn ở đây thì cô nhất định sẽ giữ không nổi cái mạng này đâu a. Còn về lí do cô biết á, còn có cái lí do nào ngoài việc cô vừa vặn đọc xong nội dung của cái chương nữ phụ bị nằm viện này này nên mới biết đọ thấy cô may mắn hơm. Ahihi cô tự thấy mình thiệt thông minh khi cố gắng đọc cố xong cái chương nài ở giữa cuốn nga.
Bước ra khỏi toilet cô cũng vừa vặn thấy bà đang đợi liền chạy đến cùng sánh bước với bà đi khỏi bệnh viện, trong lòng thì không ngừng nở hoa, hạnh phúc đến mức rớt luôn cả nước mắt vì bản thân thoát được nạn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]