Diệp Vũ đi khắp cả ngọn đồi trong tư thế vội vã, đôi mắt khát khao tìm xung quanh, hi vọng nhìn thấy cô gái ấy ở đâu đó. Lòng anh bồn chồn không yên.
Được một lúc, bước chân dừng lại, ánh nhìn anh hướng về một phía.
Dưới ráng mây đỏ rực, một cô gái bé nhỏ đang thu mình một góc khóc rất thương tâm. Ánh chiều xuyên qua kẽ lá chiếu lên cô những đốm nắng, tô thêm vẻ cô tịch.
Nhìn bờ vai run rẩy của cô, trái tim anh bỗng nhói lên. Cô vẫn còn khóc. Là vì chuyện hôm qua.
Anh từng bước tiến về phía cô, ánh mắt không thể rời khỏi bờ vai nhỏ bé đang co ro, tim đập thình thịch, khẽ chậm đi một nhịp.
Cảm giác được có bóng người tiếp cận, cô lau sạch nước mắt, cố kìm tiếng nức nở.
Thấy đôi giày nam đã hiện trong tầm mắt, nhưng người trước mặt vẫn không nói gì, cô ngẩng đầu muốn xem người đến là ai.
Chàng trai cao lớn ngược hướng ánh sáng từ từ ngồi xuống trước cô. Anh đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt cô khẽ nâng niu, ngón cái xoa nhẹ hàng mi còn vương giọt nước mắt.
Cô khóc tới nỗi mặt mũi đỏ ửng, nhiệt độ truyền đến tay anh nóng bỏng hơn bình thường.
Anh cúi sát chống trán anh lên trán cô.
"Em sốt rồi. Bé con ngốc nghếch này."
Cô nhìn rõ người đến là ai thì vội đẩy vai anh nhưng bị anh tóm lấy cổ tay giữ lại.
"Chúng ta về trước để em nghỉ ngơi uống thuốc, rồi từ từ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-nu-phu-em-chay-di-dau/2720173/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.