Diệp Vũ mở kệ tủ lấy ra dép lê đi trong nhà, chợt nhớ ra mình chỉ có một đôi, liền vứt thịch xuống sàn rồi tháo giày, đi chân không vào nhà.
Anh vẫn để cửa mở, Thiện Vũ Linh nhanh chân theo anh vào trong. Thấy hành động đó của anh thì cô không khỏi cười trộm.
Đúng là đồ ngoài lạnh trong nóng.
Cô xỏ dép, đi vào đặt tất cả đồ đạc của anh cùng thuốc lên bàn.
Anh đã ngồi thịch xuống sô pha, một tay gác lên trán, hai mắt nhắm nghiền, một bộ dáng vẻ không muốn nói chuyện với cô.
Thiện Vũ Linh bước tới gần xem xét vết thương của anh. Anh chỉ qua loa lau dấu máu, vết rách vẫn để nguyên chưa qua xử lý, hơi sưng đỏ lên, đã thế còn dám đi uống rượu khi bị thương.
Cô ngồi xuống bên cạnh, mở lọ cồn, đổ lên bông rồi khẽ chấm lên trán anh. Cảm nhận được sự bỏng rát, anh mở mắt đồng thời nắm lấy tay cô.
"Em làm gì?"
"Trị thương cho anh."
"Trẻ con như tôi thì cần gì em trị thương. Mặc kệ tôi đau chết đi cho rồi." Anh gạt tay cô giận dỗi.
Đúng là đồ thù dai. Lúc đó cô cũng là quá lo lắng sốt ruột, chỉ muốn can ngăn anh nên mới nói vậy. Nghĩ lại, dù sao cũng là anh đã giúp cô, tính tình anh nóng nảy, cũng không phải ngày đầu cô biết.
"Vậy được, anh không sao là tốt rồi. Anh thấy ngứa mắt thì tôi đi đây." Nói rồi cô làm bộ dáng như muốn đứng dậy.
Anh bực bội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-nu-phu-em-chay-di-dau/2720161/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.