"Thiện Vũ Linh"
Anh gọi cả họ cả tên cô.
"Em làm sao? Rốt cuộc có chuyện gì tại sao không nói với anh? Cứ để anh phải lo lắng cho em thế hả?"
Lần đầu tiên kể từ khi quen nhau đến giờ anh to tiếng với cô.
Bình thường cô muốn thế nào thì là thế ấy, anh nuông chiều cô, cưng nựng cô hết mực, đặt cô là tổ tông nhỏ của anh.
Nhưng dường như nuông chiều quá rồi, hôm nay cô rất không ngoan, còn dám đến bar học đòi người ta uống rượu, thấy anh đến vẫn còn cố tình không nghe lời.
Hai cô gái say xỉn ở nơi ấy nguy hiểm thế nào có biết không hả?
Thiện Vũ Linh giật mình vì tiếng quát của anh, thân thể co lại, túm một góc chăn khóc rấm rức.
Anh tức giận rồi.
Anh mắng cô rồi.
Anh ghét cô rồi.
Anh không thương cô nữa rồi.
Càng nghĩ càng ấm ức, Thiện Vũ Linh từ rấm rức chuyển sang oà lên khóc nức nở.
Nhìn cô cứ khóc như thế, người đều run cả lên, nước mắt tuôn ra như suối, bàn tay nhỏ xíu qua loa quẹt nước mắt làm mắt muốn sưng đỏ hết cả. Anh thương quá, liền sà xuống ôm lấy cô, hôn hôn lên trán, hơi thở còn vương lại mùi rượu nồng:
"Anh xin lỗi. Anh không nên to tiếng với em. Anh sai rồi."
"Linh Linh, đừng khóc. Anh thương em lắm."
"Bé con, đừng khóc nữa nhé. Em tức giận thì đánh anh cũng được, nhé?"
Nói rồi anh còn cầm lấy tay cô tự đánh lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-nu-phu-em-chay-di-dau/2720130/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.