Tô Viên Viên đi học cũng đã được vài ngày rồi nhưng từ lúc khai giảng tới giờ...mà không đúng,phải nói là từ lúc có thêm con ruồi Nghiễm Kỳ Thiên bên cạnh đến giờ tâm trạng cô luôn rất khó chịu,chẳng thể cười nổi.Mặt tiểu trư lúc nào cũng hầm hầm như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện.
Đừng hỏi cô lí do vì sao,cô sẽ bực tức và nói rằng đừng có nhắc tới chuyện đó đó.Nhưng...Tô Viên Viên không nói thì để tác giả nói a~. Chuyện là...
-------- ba ngày trước------------
Sau khi trống trường vừa vang lên Tô Viên Viên theo thói quen đi ra chỗ ngồi của Tử Mặc Khiêm:
- Hội trưởng,anh muốn cùng em đi ăn trưa không?
- A,Viên Viên...- Tử MẶc Khiêm nhìn cô cười dịu dàng - Được thôi,em đã mời vì sao anh lại có thể không đi chứ.- Nói xong đắc ý liếc nhìn Nghiễm Kỳ Thiên đang đứng phía sau cô.
- Hay quá vậy chúng ta đi thôi. - Vẫn không đoái hoài gì đến con ruồi phía sau cô cười đến híp mắt muốn cầm tay anh đi.
Nhưng tay còn chưa kịp đưa ra đã bị tay của tên nào đó nắm lấy: - Xin lỗi anh,nhưng cô ấy đã có hẹn với tôi rồi. Sau đó lôi cô đi như lôi con gấu bông nhỏ.
Tô Viên Viên bị kéo đến một góc ít người qua lại,cô bị Nghiễm Kỳ Thiên đẩy mạnh vào tường.
-Em như vậy là sao hả?Từ đầu buổi học đã không để ý đến tôi bây giờ còn dám trước mặt tôi hẹn thằng khác đi ăn trưa tình yêu?Em xem tôi bị mù hay điếc sao?
-Này,cậu phản ứng mạnh như vậy làm gì?Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-nhoc-toi-khong-phai-vo-cau/125833/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.