Tô chính vừa thấy day dứt, vừa thấy nhẹ nhõm. Cậu ngồi một lúc trong phòng, tìm được nửa chai rượu của Lưu Tiên và Tề Khoan bỏ lại và nốc cạn. 
Vị rượu cay nồng khiến cậu bị sặc, rất khó chịu, nhưng lại có cảm giác thích thú. Cậu thuận tay tìm một chai chưa khui, uống tiếp. 
Uống rượu vừa nhiều vừa nhanh, tâm trạng trống rỗng, khiến rượu tác động mạnh tới đầu óc. Tô Chính thấy chóng mặt, cảnh tượng trước mắt bắt đầu dao động, cậu muốn ngồi xuống, đưa tay bám vào cạnh bàn nhưng lại hụt vào khoảng không, té nhào xuống đất. 
Trữ Mặc gõ cửa, trong nhà không nghe động tĩnh gì, tiếp đến lại nghe thấy những tiếng loảng xoảng. Cô lấy chìa khóa mở cửa thì thấy Tô Chính ngồi dưới đất, bên cạnh là hai chai vỡ, cả nhà nồng nặc mùi rượu. 
Trữ Mặc tức giận: "Giỏi rồi đấy, bây giờ còn biết mượn rượu giải sầu." 
Cô đỡ cậu dậy. Tô Chính để mặc cô muốn làm gì làm, theo cô vào phòng, tuy cậu đã say lảo đảo, nhưng vẫn nhận thức mọi việc rõ ràng. 
Cô dìu cậu ngồi xuống giường: "Sao tự dưng lại chia tay với Hứa Vi Vi?" 
Cậu nhìn cô: "Chị không hiểu sao?" 
"Tô Chính, đừng trẻ con nữa. Yêu nhau cãi cọ là bình thường, cứ cãi nhau là đòi chia tay thì chỉ làm tổn thương nhau..." 
"Nếu đã vậy, ban đầu sao chị lại dứt khoát đòi chia tay với em?" Cậu nhìn cô, "Trữ Mặc, chị nhẫn tâm thật. Chị không cần em, còn muấn đẩy em cho người khác thì chị mới yên tâm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-nguoi-dan-ong-cua-em/2149158/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.