Chủ nhật, cô dẫn Tô Chính về nhà họ Trần. Bà Trần thức dậy từ sớm chuẩn bị mấy món ăn ngon. Lúc cả hai về đến nhà, bà đang ngồi trên ghế gỗ trong sân nhặt đậu que, bên cạnh còn có đủ loại rau tươi. Đặc biệt là có một con gà đang bị buộc dưới giàn nho, thấy có người vào, nhảy loạn xạ. 
"Mới sáng sớm mà mẹ đã đi chợ rồi à?" Trữ Mặc vào bếp lấy tạp dề mặc vào rồi đến ngồi bên cạnh bà Trần, giúp bà nhặt đậu que. 
Tô Chính vào nhà chào ông Trần rồi cũng ra ngồi bên cạnh bà Trần định giúp bà. 
"Con vào phòng lên mạng hoặc xem tivi đi, ở đây con không cần làm gì đâu." Bà Trần giành lại đậu que trong tay Tô Chính, "Đi chơi đi con." 
"Dì à, dì vẫn xem con là một thằng nhóc sao?" Tô Chính vừa cười vừa cầm đậu que lên, "Bây giờ con lớn rồi, không có phá dì nữa đâu." 
Bà Trần phì cười. Lúc nhỏ Tô Chính rất nghịch ngợm, thường hay nghịch phá lúc bà Trần nấu cơm. 
Nhìn dáng cậu ngồi làm việc nhà, bà nói: "Cũng có vẻ biết làm việc đấy nhỉ." 
Tô Chính cười: "Ở nhà chỉ có con với ba, con không biết làm cũng tự nhiên phải biết. Mấy năm nay con cũng quen rồi." 
Tô Chính nói với vẻ không nghĩ ngợi, ngược lại bà Trần và Trữ Mặc lại thấy thương cậu. Bà Trần khẽ thở dài: "Vậy cũng được, cả hai đứa đều có thể làm phụ." Bà quay sang nói với Trữ Mặc, "Hôm nay nhà mình có khách, có hai con phụ sẽ nhanh hơn." 
"Có khách à?" Trữ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-nguoi-dan-ong-cua-em/122896/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.