Lúc gặp Tô Chính thì Trữ Mặc biết là dự định mời cậu ta ăn cơm xem như phá sản. Tô Chính đứng chống chân dựa vào tường, chúi mũi vào điện thoại vẻ hứng thú, cạnh chân đặt hai túi to. 
Nghe tiếng bước chân, Tô Chính ngẩng đầu lên, thấy Trữ Mặc, cậu bỏ điện thoại vào túi áo, hỏi: "Về rồi à?" 
Trữ Mặc ừ một tiếng, đến lật lật xem hai cái túi: "Cậu mua à?", câu hỏi có vẻ hơi thừa. 
"Ừ", Tô Chính xách túi theo Trữ Mặc vào phòng: "Nước ép chanh bổ sung vitamin C, rau cải xanh cung cấp chất xơ." Tô Chính nói rồi đi thẳng vào nhà bếp, rửa sạch mấy quả chanh, cho vào máy ép. 
Ánh nắng vàng ấm áp qua khung cửa sổ chiếu vào trong phòng. Nhà bếp hàng ngày vắng lạnh bỗng sinh động hẳn lên, màu xanh đỏ của các loại rau quả trông thật vui mắt, lại có một chàng trai đang đứng làm cơm, tất cả như thổi sức sống cho căn nhà. 
"Nước chanh pha mật ong không phải cứ để vậy mà uống liền, mỗi lần muốn uống, múc hai muỗng ra, pha thêm ít nước lọc vào rồi mới uống. Nước nóng sẽ làm chanh chua hơn, pha nước lạnh uống cũng được, nhưng bây giờ Mặc Mặc đang bị cảm, uống chua một chút cũng tốt, uống nóng đi." Nói xong cậu pha cho cô một ly. 
Trữ Mặc cầm ly nước chanh nóng hổi, vừa thổi vừa uống, nhìn Tô Chính bận rộn với mớ thức ăn vừa mua về. Cảm giác được người khác chăm sóc thật đặc biệt. 
Vừa uống một ngụm nước chanh, Trữ Mặc đã cảm thấy mồ hôi bắt đầu chảy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-nguoi-dan-ong-cua-em/122892/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.