Ánh chiều tà chiếu xuống mặt đường thị trấn nhỏ, tất cả những gì trông thấy trong mắt đều giống như phủ một tầng ánh sáng màu cam chói lóa. Miêu Lê và Địch Mặc chào tạm biệt bà lão còn đang cảm thán không thôi, hai người đi trên con đường tới viện dưỡng lão của thị trấn. Nghĩ đến lúc bà lão nói về cha Miêu có lộ ra tình cảm chân thành, trong lòng hai người đột nhiên cảm thấy hơi lưu luyến, mặt Địch Mặc lại càng trở nên đăm chiêu.
Viện dưỡng lão cách đầu phố không xa. Viện không lớn, trước cổng trồng cây bạch quả, chạc cây có tán rộng, có một phần mọc vây quanh tường viện. Đi vào cổng, bên trong có hai tòa nhà, một tòa lớn là nơi ở của những người già cô độc, toà nhà nhỏ là nhà ăn và câu lạc bộ, trong viện còn có mấy bồn hoa xinh xắn và dụng cụ hỗ trợ vận động.
Viện trưởng viện dưỡng lão là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, bà ấy dẫn Miêu Lê và Địch Mặc đi tham quan viện dưỡng lão nhỏ đơn giản mà không thiếu sự ấm áp, còn nhiệt tình giữ hai người ở lại ăn bữa cơm. Sau khi ăn xong, các cụ già tập trung đến phòng khách ở tầng một hóng mát, người có lỗ tai còn tốt thì trò chuyện năm xưa, người có lỗ tai không còn nghe thấy rõ thì nhắm mắt nghỉ ngơi, ngâm nga điệu hát chỉ có bản thân mình mới nghe thấy, mới hiểu.
Miêu Lê cũng ngồi ở trong phòng khách, nhìn các cụ già sinh hoạt nhàn nhã, trong hốc mắt không kiềm chế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-mam/37693/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.