Địch Mặc làm trưởng phòng một bộ phận ở Tổng cục chính trị, chức vụ không cao nhưng là bộ phận có tính thực quyền. Công việc mỗi ngày không ít, may mà anh có năng lực xuất chúng, không bị công việc làm rối loạn.
Đừng nghĩ rằng "Quyền thế ba đời" là điều dễ đạt được, trong xã hội xuất hiện những con sâu làm rầu nồi canh, phần lớn mọi người đều sống rất vất vả. Chính vì vinh quang thái thịnh của bậc cha chú, làm con cháu mới càng khó khăn, hành vi xử sự càng phải thật cẩn thận, chỉ sợ hơi lười biếng thì sẽ làm ảnh hưởng đến tên tuổi của nhà mình.
Sắp tan tầm nhưng Địch Mặc vẫn ở trong phòng làm việc cùng mấy cấp dưới thảo luận công việc. Trông thấy Miêu Lê đi vào, anh cũng không nhiều lời mà đưa mắt chỉ tay về phía chiếc ghế sofa: "Em ngồi trước đi." Rồi anh quay đầu tiếp tục họp. Mấy cấp dưới đã được dạy dỗ đúng chuẩn mực, mặc dù rất tò mò với cô gái xinh đẹp vừa đi vào, nhưng không ai dám rỉ tai thì thầm buôn chuyện ở trước mặt cấp trên.
Miêu Lê không cảm thấy mình bị làm ngơ, cô tự mình đi tới ngồi trên ghế sofa rồi chăm chú nhìn Địch Mặc, ý tứ cực kỳ rõ ràng: Miêu Lê tôi có tố chất, không làm phiền người khác đang làm việc. Nhưng tôi cứ nhìn như vậy, nhìn đến mức anh không nói tiếp được nữa, xem anh có thể không để ý đến tôi không?
Đôi mắt to của Miêu Lê đen láy trong như nước, cứ nhìn chằm chằm vào người ta khiến ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-mam/37688/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.