Bụng truyền lên một cỗ nóng hổi, Phong Nhã Vân gập người lại, định nhảy xuống chạy ra ngoài. 
Người kia nào để cô toại nguyện. 
Hắn gắt gao siết chặt lấy người cô, tay nhanh nhẹn luồn tới sau lưng, nắm lấy dây kéo, kéo mạnh xuống. 
"Á!" Phong Nhã Vân giật mình, hai bàn tay luống cuống đưa ra sau lưng định kéo váy lên. "Đại... Đại ca, xin tha mạng!" 
Hắn nhếch mép cười, tay lưu loát thoát bỏ xiêm y trên người cô, làm lộ bờ vai trắng ngần, khắp người chỉ còn bộ nội y màu đen. 
Phong Nhã Vân tựa như sắp khóc, dùng mọi cách đẩy hắn, không ngừng van xin: "Xin anh, tha cho tôi, tha cho tôi!" 
Hắn bẻ quặt hai tay cô ra sau lưng, cúi người hôn lên đôi môi kiều diễm, mút lấy từng chút, từng chút ngọt ngào. Phong Nhã Vân kinh hãi, ra sức giãy dụa, bộ ngực non mềm cọ cọ vào người hắn. Hắn đang mải mê mút lấy từng cánh hoa, bỗng hừ một tiếng, trực tiếp thốc cô một cái, thảy lên ghế sô pha. 
Phong Nhã Vân lờ mờ thấy hắn với tay tắt hết đèn trong phòng, xung quanh tối om, liền nảy ra ý định nhích người bỏ trốn. 
Có người bảo, khi giác quan này không hoạt động, giác quan khác liền trở nên nhanh nhạy. Phong Nhã Vân chưa kịp để chân xuống giường, liền cảm nhận hơi thở nóng hổi bên tai, trên người nặng nề, lại nghe thấy tiếng ghế sô pha bật ra, lập tức nhớ sô pha ở đây được thiết kế có thể chỉnh lại như giường nằm, vô cùng thoải mái. 
CMN biến thái! Như vậy thì cô biết sống làm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-khong-phai-em-bi-cam-sao/207924/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.