Trương Đông Vũ ngồi một góc trong phòng karaoke, gắng chịu đựng không khí ngột ngạt xung quanh, sau cùng chịu không nổi, bực dọc rời đi.
Điếu thuốc trên tay lập lòe ánh lửa. Hắn ngả người phả ra làn khói mờ, lặng người quan sát cảnh tượng ồn ào của quán. Người ra kẻ vào tấp nập, một khoảnh khắc nho nhỏ, hắn cảm thấy bản thân mình thật cô đơn.
Có người túm lấy lắn từ phía sau. Có vẻ người này đang say, góc áo bị túm nhăn nhúm cả lại, một hồi lâu vẫn không buông tay.
Hắn không khó chịu, tò mò nhìn xem là ai cả gan tiếp cận bản thân. Chỉ thấy người kia liên tục cúi đầu, mái tóc ánh bạc như phát sáng trong đêm tối.
Đợi đến khi hắn hồi thần lại, trên môi một mảnh ấm áp. Hơi thở người kia nặng nề, nụ hôn trắc trở đem theo hơi say khiến hắn đê mê. Mọi thứ xung quanh hắn tối sầm lại, chính hắn cũng đắm chìm vào nụ hôn vừa ngọt ngào vừa hấp dẫn đó.
Đôi mắt người kia hé mở, con ngươi tím sẫm mê ly nhìn hắn. Say thật rồi! Người kia trong mắt hoàn toàn mờ mịt, không có một tia sáng, khoảng cách quá gần nhìn thấy đến cả lông mi run run, mũi hắn và mũi người đó chạm nhau, xúc cảm trơn mịn vô cùng tốt. Hắn ngẩn người, một cỗ quen thuộc từ từ xâm chiếm cơ thể.
Bánh Bao, là bánh bao nhỏ của hắn.
Hắn khi còn nhỏ sức khỏe vô cùng kém, sớm coi bệnh viện trở thành chốn dung thân thứ hai. Hắn ở nơi đó hoàn toàn cô độc, không bạn không bè,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-khong-phai-em-bi-cam-sao/1249883/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.