Hứa Tử Dật nhìn lấy khuôn mặt Quan Thượng Phong đang dần dần đen lại trên màn hình, trong lòng lo lắng càng ngày càng tăng. Hắn còn bận suy nghĩ, làm sao vượt qua được ải này, làm sao giải thích với Quan Thượng Phong. Ai nói gì hắn, chứ hắn thực sự là một tên thỏ đế. Hắn nhìn nữ nhân trước mặt, chỉ với mấy tháng ngắn ngủi, nữ nhân này đã trưởng thành lên không ít. Lần đầu ngủ với cô gái này, đêm hôm đó hắn ngủ liền rất ngon, chắc là do thuốc trong người được giải. Nhưng đến tối hôm sau, hắn liền gặp ác mộng, thân hình co rúm lại lúc lắc không dám ngủ. Hắn sợ cô cho người báo thù mình. Nhưng việc hắn nhát gan, không thể để cho bất kỳ ai biết. Hắn bề ngoài ra vẻ đào hoa, trước ghẹo cô này sau chọc người kia, không gì không sợ, nhưng chỉ đến khi hắn ở một mình, mới có thể trùm kín chăn đi ngủ. Hắn sợ rất nhiều thứ. Hắn sợ ma. Hắn sợ bóng tối. Ồ, hắn sợ tất cả những người muốn thân cận hắn. Nhưng nhìn đến dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của cô gái trước mặt, hắn một giây ban đầu vô cùng sợ hãi, giây sau lại cảm thấy cô ấy thật cường đại, có thể che chắn cho hắn. Hắn là nam nhân sao? Mặc kệ! Hắn chỉ cần ai đó làm chỗ dựa cho hắn là được rồi. Hứa Tử Dật khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, nhìn đến Quan Thượng Phong bọc lấy em họ hắn bằng cái chăn to đùng bế ra khỏi phòng, vẫn không khỏi ngừng thắc mắc. Cô ấy làm sao có thể lừa được em họ hắn vào căn phòng đó? Phong Nhã Vân khinh thường liếc khuôn mặt ngây ngốc của hắn, lại tập trung vào màn hình, phóng viên được mời tới cầm lấy máy ảnh chụp vô cùng khí thế, mặc kệ cả khuôn mặt đen như đít nồi của Quan Thượng Phong, chen lấn che mất cả lối thoát. "Quan tổng, chuyện này là sao? Hứa tiểu thư sao lại ở đây?" "Quan tổng, phiền anh đưa ra vài lời giải thích. Hứa tiểu thư bị người hại à?" "Quan tổng!" "Quan tổng!" Đám người ồn ào vây lấy Quan Thượng Phong, ánh đèn máy ảnh liên tục chớp nháy, khiến đám vệ sĩ khó khăn một phen giải tán. Phong Nhã Vân ôn tồn kể cho hắn nghe về một huyền thoại. "Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái không được thông minh cho lắm. Cô ấy lên kế hoạch muốn giết một người, nhưng lại vô tình không biết rằng người kia thực chất vẫn luôn dõi theo cô ấy. Cô ấy trong lúc sơ suất đã uống phải ly rượu có chứa độc, một lúc sau liền ngất. Người kia tốt bụng đem cô ấy đến chỗ các hoàng tử, để các ngài chữa trị cho cô ấy. Anh nói xem, có phải người kia rất tốt bụng không?"
Hứa Tử Dật giật giật khóe môi, chuyện hại người qua miệng cô kể sao lại thành một câu chuyện cổ tích rồi. "Nhưng tiếc thay," Phong Nhã Vân bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, "Các hoàng tử chưa kịp chữa trị xong cho cô ấy, lại bị một tên phù thủy cướp đi. Đúng là bực mình, sao lại muốn cướp đi nàng công chúa của các hoàng tử cơ chứ?" Cô phụng phịu mặt. Hứa Tử Dật cảm thấy nữ nhân này có chút không đúng. Phút chốc hắn hiểu rằng, nữ nhân trước mặt này không thiếu tà ác, chỉ là không muốn bộc lộ ra bên ngoài. Điện thoại trong tay Phong Nhã Vân rung lên hai hồi, phá vỡ tình cảnh hiện tại, cô bắt máy, tiếng thở hộc hệc ngắt quãng truyền vào bên tai: "Phong tổng, có người giở trò với Andour!" Andour là thương hiệu thời trang cô vừa mở cách đây không lâu. Tắt máy. Điện thoại lại rung. "Phong tổng, hiện giờ trên mạng đang lan truyền tin đồn sử dụng mỹ phẩm K&M gây ra dị ứng, được chia sẻ rất rộng rãi." "Phong tổng, bên dự án Thiên Lam báo cáo lại, nhà đầu tư đang lần lượt rút vốn, hiện chỉ còn lại bốn nhà đầu tư!" "Phong tổng, giá trị cổ phiếu chúng ta đang giảm, sắp out Top 3 mất rồi!" "Phong tổng!" "Phong tổng!" Phong Nhã Vân bực tức ngắt máy. Cái con người này, sao phiền đến thế chứ! Người vừa gọi cô là trợ lý của Louis, bình thường rất hay xoắn xuýt, mọi công việc đều bị cường hóa lên. Cô với tay lấy cái máy tính vốn được khách sạn chuẩn bị sẵn trên bàn, hoàn toàn ngó lơ mọi diễn biến trên màn hình, phủi phủi mông ngồi xuống, ngón tay lưu loát gõ liên tục trên bàn phím. Hứa Tử Dật một bên nuốt xuống lo âu, lại ngó lơ hắn hả. Hắn nên làm gì đây? Trong phòng, chỉ có hai con người, một người chăm chú nhìn vào máy tính, người còn lại nhìn cô, trong lòng không ngừng toát mồ hôi, hai bàn tay đan vào nhau, không biết phải làm gì để phá vỡ tình cảnh hiện tại. Hắn cứ ngồi như thế khoảng chừng hai giờ đồng hồ, mới thấy Phong Nhã Vân chậm rãi buông máy ra, ngả lưng ra phía sau nghỉ ngơi một chút. "Phong tổng, tin đồn trên mạng đã ngưng rồi! Ai đó đã xóa toàn bộ tin tức rồi!" "Phong tổng, giá trị cổ phiếu lại tăng rồi!"
"Phong tổng, mọi chuyện ổn rồi!" Phong Nhã Vân khe khẽ thở dài một tiếng, mệt chết cô rồi. Cô nhìn lại những đường cổ phiếu đang không ngừng đi lên, trong lòng nhẹ nhõm hơn không ít. Kế hoạch lần này của nam chủ, nếu để phóng viên bắt gặp được cô lăn lộn trên giường cùng nam nhân, sẽ tranh thủ cùng lúc các tin đồn ác liệt đang công kích Khải Hoàn trên mọi mặt trận, lặng lẽ tung ra clip nóng của cô, có thể khiến cổ phiếu tuột giảm, việc kinh doanh của tập đoàn hoàn toàn bất lợi. Không những vậy, kế hoạch của hắn còn nhòm ngó tới Thiên Lam. Thiên Lam là một nhánh nhỏ của dự án vịnh Ngân Long, chỉ phụ trách phần đẩy nhanh tốc độ bằng cách tìm kiếm thêm nhiều nhà đầu tư. Nếu Thiên Lam gặp trục trặc, khả năng dự án vịnh Ngân Long bị hoãn lại là vô cùng có khả năng. Phong Nhã Vân thực sự không ngờ, thứ hắn luôn luôn nhắm tới, lại là toàn bộ gia sản Phong gia. Vừa rồi nếu không phải cô nhanh tay ém xuống tin tức vịnh Ngân Long chính xác là một mỏ kim cương đồ sộ, sợ là bây giờ chính phủ đã có nhúng tay vào. Nếu tin tức này được tung ra, không chừng sẽ khuấy đảo cả đại lục. Vịnh Ngân Long không chỉ là khu đất đắt địa, nay lại sở hữu cả mỏ kim cương khổng lồ thần bí, tuyệt đối có thể làm lung lay lòng dạ của bất kỳ kẻ nào. Mà hòn lửa nóng này, chính phủ cũng không thể làm ngơ. Một khi chính phủ nhúng tay vào, khả năng sẽ làm một cuộc điều tra lớn, sau cùng sẽ bác bỏ tin đồn vịnh Ngân Long là một mỏ kim cương, trực tiếp thi hành xây dựng viện dưỡng lão, viện trẻ mồ côi nhằm che mắt dư luận. Mỏ kim cương này về túi quan chức cấp cao, hay sẽ được đưa đi đấu giá, cũng là chuyện vô cùng khó nói. Tin tức này cũng chỉ có thể là nam chủ làm. Xử lý tin đồn thất thiệt là cô làm. Thúc đẩy giá trị cổ phiéu cũng là cô làm. Giấu đi tin tức vịnh Ngân Long lần này không ai khác vẫn là cô. Đương nhiên một nhân viên quèn sống trong phòng thí nghiệm như cô hoàn toàn không biết các thao tác trên máy tính, cái này, nguyên chủ biết. Nó giống như một loại khả năng ăn sâu vào máu, khiến cho một người xuyên qua thân thể như cô cũng có thể tự do sử dụng như của bản thân thực sự. Phong Nhã Vân mệt mỏi nghiên đầu, lại thấy nam nhân trước mặt vẫn đang chăm chú nhìn mình, không khỏi giật thót lên một cái. Hắn vẫn chưa đi sao? Ban đầu Phong Nhã Vân có chút không thích hắn. Hắn là hoa hoa công tử, hắn là nam chủ, là anh họ của nữ chính. Hắn là kẻ cướp đi lần đầu của cô. Chỉ dựa vào việc này, cô cũng thực sự không thích, không thích hắn. Thế nhưng, cho đến khi cô tự tay có được tư liệu mật Hứa gia mới có thể ngã ngửa. Tên nhát gan này, cô tự hỏi với tính cách của hắn, hắn làm sao có thể trèo lên giường nữ chủ. Hắn không giống một tên nam nhân khó đoán, lại vài phần giống đứa trẻ hơn. Cô nhìn hắn vẫn đang lấy hai tay đan vào nhau, cấu nhẹ, hai hàng lông mày dính chặt, mới khẽ nói: "Chuyện ngày hôm nay, quên hết đi! Về chuyện thuốc giải, tôi đã điều chế được rồi, dù sao cũng cám ơn anh! Thế nhé, tạm biệt!" Bỏ lại hắn một bầu trời ngơ ngác. Phong Nhã Vân thầm nghĩ, nể tình hắn từng cứu cô, lại còn có lòng điều chế thuốc hoãn dược, sau này chỉ cần hắn không động tâm với bất cứ thứ gì ở Phong gia, cô đều sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho hắn. Cho dù hắn là nam chủ. Cho dù hắn là anh họ Hứa Liên Chi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]