Tại sân bay, một người phụ nữ cao lớn sải những bước chân đầy kiêu hãnh bước đi.
Cô ta rất cao, và gầy. Người ta liên tục ngoái đầu nhìn cô. Đẩy chiếc vali màu trắng hoàn hảo đến từng chi tiết, cô nhấc điện thoại gọi cho một người.
"S., tôi tới rồi!"
Đầu dây bên kia khẽ cười: "Chào mừng trở lại thành phố X. Một ngày tốt lành, R."
Cô gái tắt máy, nhét chiếc điện thoại vào cái túi quần bé tí của cô, rồi mỉm cười một mình.
Ray Johnson. Đó là tên của cô.
Cô là người Pháp gốc Mỹ. Vài năm trước đây, khi lần đầu tiên sang thành phố này du lịch, cô bị tình nghi dính dáng tới một vụ buôn bán ma túy. Hơi kỳ lạ, cô là lính đặc chủng, trải qua nhiều khóa huấn luyện nghiêm khắc, và trùng hợp thay cô lạc mất giấy tờ chứng minh thân phận của mình, nên vẫn bị giam giữ trong tù. Hết thời gian quy định, cảnh sát không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào khác để buộc tội cô, nên họ thả cô đi. Khi ấy, cô gặp Phong Nhã Vân.
Cô gái có đôi mắt đẹp nhất cô từng thấy.
Có vẻ như Phong Nhã Vân đang định chạy trốn khỏi đó, vì cô kéo theo một chiếc vali rất to. Cô nhờ Phong Nhã Vân đưa mình về Pháp và hứa sẽ trả ơn.
Trong những năm dài đó, họ liên tục giữ liên lạc với nhau và thậm chí là thực hiện một số phi vụ hơi phi pháp, nhưng cô đều xử lý ổn thỏa. Mối quan hệ giữa hai người, giống như một cuộc hợp tác, cô ấy vạch kế hoạch, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-khong-phai-em-bi-cam-sao/1249869/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.