Phong Nhã Vân mệt mỏi ôm chặt đầu, không ngừng suy nghĩ về đề nghị của Tiểu Lan, ngó lơ hoàn toàn Phong Gia Đằng đang cố trêu chọc cô. 
"Tiểu Vân, tuần sau mình nhập học, cậu có muốn đi học chung với mình không?" 
Nhớ tới ánh mắt đầy mong chờ đó của Tiểu Lan, Phong Nhã Vân thật sự không có cách từ chối, gật đầu một cái, thành công khiến Tiểu Lan vui sướng nhảy cẫng lên giữa đường. 
Tiểu Lan học khá tệ, lần này may mắn điểm số vừa đủ điểm vào đại học, không khỏi kích động muốn rủ cô đi học chung cho có người tâm sự. 
Tiểu Lan vốn nhỏ hơn cô 3 tuổi, lại thi trượt một năm, bây giờ mới chính thức nhập học. 
Phong Nhã Vân vốn đã hoàn thành xong chương trình đại học bên Pháp, căn bản cũng như tốt nghiệp bên này, nghĩ tới Tiểu Lan một thân một mình nhập học, đành đồng ý. 
Nghĩ tới đây cô lại ôm đầu than thở. 
Tiểu Lan học Đại học A, ngôi trường tốt nhất trong thành phố, cũng là trường mà Hứa Liên Chi đang theo học. 
Ngôi trường này từng gửi thư mời cô về giảng dạy cho họ, lúc đó cô có hơi chần chừ, lần này thì hay rồi, không mời cũng tới! 
Phong Nhã Vân vò đầu bứt tóc, lăn qua lăn lại trên giường, thống khổ vô biên. 
"Chủ thượng, đã bắt được kẻ hạ thuốc." Hắc y nhân cung kính quỳ một chân, tay để lên gối, tay chắp sau lưng, thành khẩn trả lời. 
Nam nhân trên cao toàn thân băng lãnh, hướng ánh nhìn xuống hạ nhân đang quỳ gối trước mặt, con ngươi âm thầm quét 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-khong-phai-em-bi-cam-sao/1249863/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.