Hà Nội...
- Aizzz...
Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa, đôi mắt tùy tiện quan sát xung quanh.
Hừm, đây chính là nhà của Ngọc Lệ sao?
Đúng là nhà giàu có khác.
Tất cả mọi vật dụng nhìn sơ qua cũng biết hàng xịn đắt tiền rồi.
Ngọc Lệ từ trong bếp đi ra, đưa cho tôi một cốc nước lạnh, khẽ cười:
- Cậu uống chút nước đi.
Tôi đưa tay nhận lấy ly nước, đưa lên miệng uống một ngụm rồi nói:
- Sao không xưng mày tao nữa đi.
- Hả? - Ngọc Lệ ngơ ngác.
- Trước kia tụi mình toàn xưng mày tao mà! - tôi nói tiếp - Giờ xưng cậu tớ, tớ cảm thấy nó cứ xa lạ thế nào ấy.
Ngọc Lệ cười híp mắt.
Nhưng khi nhìn vào nụ cười đấy, tôi lại thấy không vui.
Sẽ chẳng bao lâu nữa đâu là Ngọc Lệ và tôi, hai đứa sẽ chẳng còn chung một thế giới, âm dương cách biệt.
Tớ sẽ rất nhớ cậu, nhớ những lúc cậu cười như thế này.
- A lô? Sao ạ? Bác sĩ nói thật chứ? Vâng, tôi biết rồi.
Tôi chống cằm nhìn Ngọc Lệ, trên đầu hiện rõ dấu chấm hỏi to đùng.
Bác sĩ ư? Chuyện này chằng lẽ có liên quan đến bệnh tình của cậu ấy?
***
Bác sĩ nói, kết quả xét nghiệm lần trước của Ngọc Lệ có sai sót, cần xét nghiệm lại nên yêu cầu Ngọc Lệ đến bệnh viện.
Kết quả đúng là ngoài mong đợi, Ngọc Lệ không hề mắc bệnh ung thư, nên tất nhiên sẽ chẳng có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-hot-mit-to-thich-cau/2790956/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.