Quá chán và mệt mỏi với cái tình hình yên tĩnh này, tui gục xuống bàn, nhìn Hải Nam đang nhắm hờ đôi mắt. Thanh thản gớm! Nhưng lúc cậu ta ngủ trông thật là cuốn hút à nha. Ôi cái tật mê trai lại tái phát rồi.
"Ọc... Ọc..." Tui xoa cái bụng "iu vấu". Khổ ghê vậy đó. Bị giam lỏng ở đây thì ra ngoài mua đồ ăn bằng niềm tin à? Dạ dày ơi cố lên. Mày đừng biểu tình nữa. Hết đêm nay tao sẽ cho mày thỏa mãn mà.
- Đói hả?- Hải Nam cất giọng hỏi.
- Ừ!- tui đáp- Cậu có gì cho tớ ăn không?
- Cầm lấy này- Hải Nam rút trong túi ra một gói bánh sô-cô-la và đưa cho tui.
Nhận lấy chiếc bánh từ tay Hải Nam, tui cười tươi rói:
- Cảm ơn nha!
Dạ dày ơi, đồ ăn đến rồi đây. Mày không cần phải chịu đựng nữa đâu. Nhớ mới hôm qua thôi, Khải Minh còn cho tui ăn kẹo, còn cười với tui vậy mà bây giờ hai đứa giống như hai người xa lạ. Không nói không rằng, lặng lẽ lướt qua nhau. Giá mà người đang ở cạnh tui bây giờ là cậu, giá mà người cho tui bánh sô-cô-la là cậu thì hay biết mấy. Nhưng giá như vẫn mãi chỉ là giá như mà thôi.
- Cậu tốt bụng thật đấy!- Hải Nam nói.
Tui nhíu mày khó hiểu nhìn cậu. Tui nên hiểu theo nghĩa đen hay nghĩa bóng đây? Chắc là nghĩa đen rồi. Tui nhoẻn miệng cười:
- Tất nhiên! Bụng tớ khỏe mà!
Hải Nam lắc đầu cười khổ. Vậy là sao? Tui hiểu sai nghĩa rồi à? Là nghĩa bóng à?
- Nếu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-hot-mit-to-thich-cau/139118/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.