Xung quanh tui là một màu đen- màu của sự yên tĩnh, cô đơn, lạnh lùng đến đáng sợ. Người ta thích màu đen không phải vì nó đáng sợ mà nó là màu rất thu hút người nhìn. Nhưng người ta lại sợ bóng tối, mặc cho nó cũng màu đen. Tui tìm xung quanh, tìm một thứ mà người ta gọi là ánh sáng. Nhưng vẫn không tìm thấy. Và rồi, một phép màu xảy ra. Một con đường xuất hiện, phía cuối con đường là ánh sáng, là lối thoát để thoát khỏi bóng tối. Tui định tiến về phía trước nhưng lại có một bàn tay níu tay tui lại. Ngoái đầu về sau. Tui giật mình. Tui ngạc nhiên. Tui khó hiểu. Cô gái trước mặt tui nhìn tui cười. Tui ngơ ngác hỏi, cái câu hỏi truyền thuyết mà bất cứ ai khi gặp phải trường hợp như tui bây giờ đều phải hỏi:
- Đây là đâu? Cậu là ai? Sao cậu lại giống tui?
Cô gái đáp:
- Đây là giấc mơ của cậu! Tui là cậu, cậu là tui. Nếu tui là quá khứ thì cậu là hiện tại, tui là hiện tại thì cậu là tương lai.
Khác với người bình thường. Tui phải mất ít nhất ba giây để hiểu những gì cô ấy nói. Cô ta chỉ về phía ánh sáng, nói tiếp:
- Cậu thấy nguồn ánh sáng kia chứ?
Tui ngoái đầu nhìn phía ánh sáng rồi quay lại khẽ gật đầu.
- Cậu hãy tiến về ánh sáng ấy. Nơi ấy sẽ làm cậu nhớ lại nhưng gì câu đã vô tình lãng quên và... cho cậu biết những sự thật, những bí mật mà đáng lí ra cậu không biết.
Tui im lặng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-hot-mit-to-thich-cau/139113/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.