Ấn Thiếu Thần đem hòm thuốc vào, thật cẩn thận giúp Minh Hi xử lý miệng vết thương, may mà vết thương không sâu, không thì phải đến bệnh viện.
Tay Ấn Thiếu Thần đều run hết lên, anh cũng thường xuyên bị thương nhưng lại không khó chịu như lần này, quả thực còn khiến anh đau hơn vết thương trên người mình.
Xử lý vết thương lần này hoàn toàn khác với cảm giác lần đầu tiên giúp Minh Hi xử lý vết thương.
Sau khi xử lí miệng vết thương xong, Ấn Thiếu Thần giúp cô băng lại rồi cầm lấy di động gõ chữ, sau đó thở dài.
“Bên kia đã báo cảnh sát, cảnh sát cần khẩu cung của cậu, tôi ghi âm được chứ?” Ấn Thiếu Thần bất đắc dĩ hỏi.
Ấn gia quản gia bình thường làm việc rất ổn thỏa, nếu không phải chuyện cần thiết, quản gia cũng sẽ không liên hệ Ấn Thiếu Thần mà trực tiếp xử lý ổn thỏa.
Minh Hi gật đầu, sau đó nói với điện thoại di động những gì đã xảy ra.
Cảm xúc của cô vẫn chưa ổn lắm, lúc nói chuyện còn hơi nghẹn ngào, có chút sợ hãi khi nghĩ đến chuyện vừa rồi.
Sau đó Ấn Thiếu Thần cũng gửi một đoạn tin nhắn thoại qua: “Tôi nghe được tiếng kêu cứu liền đến hỗ trợ.”
Khẩu cung kết thúc như vậy.
Thật ra là lúc Ấn Thiếu Thần đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, tình cờ nhìn thấy Minh Hi đi về phía siêu thị.
Loại yêu thầm của thiếu niên chính là như vậy, vẫn luôn đứng đợi bên cửa sổ, chờ Minh Hi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-hoc-sinh-chuyen-truong/3389762/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.