Thiên Giai khóc đã đời, cô dụi dụi cho hết nước mắt. Tĩnh Phong thấy vậy thì mỉm cười, đưa tay lau hết nước mắt cho cô. Anh nhẹ nhàng nói:
- Về thành phố cùng anh nhé. Anh sẽ không để em chạy khỏi anh một lần nữa đâu.
- Đừng hòng, đồ sói xám – Thiên Giai quay người đi.
- Sói xám, hổ đói, hay thứ gì cũng được – Tĩnh Phong quay người Thiên Giai lại, đối diện với anh – Đi cùng anh nhé?
- Tĩnh Phong, em ghét anh, đi mãi không về – Thiên Giai ôm chầm lấy Tĩnh Phong.
- Thì anh đã về rồi đây này – Tĩnh Phong xoa xoa đầu cô, tay vuốt nhẹ mái tóc
- Giữa dòng người xuôi ngược, sao anh lại chọn em? – Thiên Giai hỏi nhỏ.
- Vì em là mảnh ghép hoàn hảo nhất trong đời anh. – Tĩnh Phong khẽ thì thầm vào tai cô. Lời nói đó khiến tim Thiên Giai đập mạnh đến mức Tĩnh Phong cũng có thể nghe thấy được.
Tĩnh Phong nhẹ nâng cằm Thiên Giai lên, đặt vào đôi môi của cô một nụ hôn, nụ hôn đầu tiên của cả hai. Thời khắc ấy, mọi sự như ngưng lại, ánh nắng chan hòa in bóng hai người xuống đồng hoa, vạn vật như đứng im để chứng kiến tình yêu của đôi bạn trẻ.
- Anh thấy mình thật may mắn khi lại được yêu em. Em là ánh nắng tuyệt vời nhất của đời anh – Tĩnh Phong buông Thiên Giai ra, nói với cô.
- Em mới là người may mắn – Thiên Giai đi ra phía sau Tĩnh Phong – Cõng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-gio-bao-gio-anh-moi-tro-ve/2943713/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.