Ở quê, Thiên Giai không hề biết thời gian qua Tĩnh Phong điên cuồng tìm cô như năm nào. Tĩnh Phong đã rất hối hận vì mình không nghe lời của Tích Ngọc, để bây giờ phải vuột mất cô thêm lần nữa.
Một ngày đầy nắng và đầy gió, trên cánh đồng hoa ở quê.
- Thiên Giai, cuối tuần này anh phải về thành phố để giải quyết một số chuyện, em ở nhà nhé.
- Anh đi bao lâu mới về ? – Thiên Giai hỏi
- Nhanh thôi, khoảng hai, ba ngày gì đó. – Thế Khải nói
- Anh đi cẩn thận nhé.
- Ừ, anh biết mà – Thế Khải xoa nhẹ đầu cô.
Thoắt một cái đã đến cuối tuần. Thế Khải quay trở lại thành phố để phụ ba mình việc công ty. Sau khi xong chuyện, anh lái xe đi vòng quanh thành phố. Chợt đập vào mắt anh là một cửa hàng thời trang của Nhật. Mọi thứ trông rất bắt mắt. Anh quyết định dừng xe, bước vào trong, muốn mua cho Thiên Giai một bộ quần áo mới. Trước mắt anh là một chiếc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, được may cắt rất tinh tế. Anh với tay lấy chiếc áo thì cũng có người chạm vào nó. Thế Khải ngạc nhiên quay sang, là một cô gái trạc tuổi Thiên Giai. Là Diệu Lam
- Này cô, chiếc áo này là của tôi rồi, phiền cô bỏ tay ra cho – Thế Khải lịch sự
- Tại sao nó lại là của anh nhỉ? Trong khi tôi cũng chạm vào nó như anh đấy – Diệu Lam cãi
- Cô hay nhỉ, thế sao cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-gio-bao-gio-anh-moi-tro-ve/2943705/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.