- Em có biết mình đang làm gì không?- Tĩnh Phong chua xót hỏi
- Tôi chỉ làm những điều cần thiết để bảo vệ người tôi yêu thương thôi- Thiên Giai cứng rắn
- Em bênh tên đó sao? Tôi không là gì của em sao?
- Tôi nói rồi, người tôi yêu là Thế Khải, không phải anh.
- Những khoảnh khắc trước đây em quên hết rồi ư?
- Tôi không quên, nhưng tôi xem đó là một đoạn hồi ức tồi tệ nhất mà tôi từng có.
- Được, em được lắm. Những thứ đó là do miệng em nói ra, sau này đừng hòng hối hận.
- Anh muốn làm gì? – Thiên Giai lo lắng hỏi
- Yên tâm đi, niệm tình tôi và em có một khoảng thời gian tươi đẹp, tôi không chấp nhất chuyện này đâu. Nhưng đúng là như em nói, đó cũng là quãng thời gian tồi tệ nhất, để tôi cảm thấy mình là thằng ngu xuẩn nhất thế gian khi yêu em. Đừng mong tôi nói những lời đó để vớt vát tình cảm, quá muộn rồi.
- Vậy anh đi đi là được rồi, trả Thiên Giai lại cho tôi – Thế Khải
- Anh không có quyền xen vào – Tĩnh Phong tức giận. Anh bước ra khỏi sân sau, vào xe rồi cho nó lao vút đi trong dòng người tấp nập.
Thiên Giai nhìn bóng anh đi khuất xa, mọi cảm xúc trong lòng như mạnh mẽ bộc phát khiến cô không kìm được nước mắt. Hai dòng lệ cứ tuôn trào.
- Em cứ khóc đi, khóc cho đã, nếu việc đó làm em thấy thoải mái. – Thế Khải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-gio-bao-gio-anh-moi-tro-ve/2943686/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.