Tĩnh Phong mở cửa nhà, bước ra bên ngoài vườn. Đã có một người ngồi ở đó trước anh. Là Thiên Giai. Anh không khỏi ngạc nhiên. Cô không ngủ để sáng mai đi học mà còn trốn ra đây làm gì? Anh nhẹ nhàng đi đến, ngồi xuống cạnh cô, hỏi:
-Sao giờ này còn chưa ngủ?
-Em ngủ không được nên mới ra đây. Anh cũng vậy à?
-Ừm, em đi đường nào thế? Cửa dưới khóa mà?
-Em… em… trèo ban công.
-Cô càng ngày càng quậy phá rồi nhé – Tĩnh Phong vờ mắng cô
-Tại người ta muốn ra ngoài mà không có ai mở cửa cho chứ bộ. – Thiên Giai cũng vờ xụ mặt
- Cái cô này, còn ngồi đây mà lí sự à ? – Tĩnh Phong cốc nhẹ đầu Thiên Giai
-Uii- Thiên Giai nhăn mặt ( giả bộ đấy ạ ) – Không chơi với anh nữa . Lúc nào cũng chỉ biết ức hiếp người khác. Đã vậy rồi còn như một tảng băng. – Cô đứng dậy đi vào nhà
- Tôi sao kệ tôi, không cần em quan tâm
-Ừ đấy, thích thế đấy. Nói với anh cho phí lời
-Vậy thì đừng nói
- Như vậy tốt hơn thật, nói với anh chỉ uổng công
-Này này, em giận à ? – Tĩnh Phong đứng dậy kéo tay cô
-Không, bỏ ra đi – Cô gạt tay Tĩnh Phong ra
- Anh xin lỗi – Tĩnh Phong nói chân thực
-Tôi chẳng có lỗi gì cho anh xin đâu, anh bỏ ra đi, tôi muốn đi ngủ. Đừng làm phiền tôi nữa – Thiên Giai đang cười thầm trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-gio-bao-gio-anh-moi-tro-ve/2943635/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.