Chương trước
Chương sau
Từ cái hôm gặp gỡ gia đình bên gái, chả thấy bố mẹ tôi đã động gì đến chuyện ấy nữa. Có hỏi thì chỉ bảo “cứ lo học hành mà thi cử cho tốt, chuyện đó để bố mẹ lo” không biết bố mẹ lo tới đâu, lo kiểu gì, chỉ biết vào một ngày đẹp trời, hơi hửng chút nắng, trước khi tôi đến trường thì ông thông báo:

- Cả hai nhà quyết định sau khi con thi xong tốt nghiệp thì sẽ tổ chức đám hỏi và đám cưới luôn.

Tôi ngớ ngẩn hết cả người, ông bà già làm như cái kiểu đang bị ép cưới không bằng mà ngồi đấy sắp với chả xếp. Ám khí đến thế là cùng, nhưng thôi, không sao, lo được dùm thì tôi khỏi lo, dạo này tôi cũng có khá nhiều chuyện phải lo rồi, miễn là được cướ, miễn là có vợ và miễn là mọi chuyện nó cứ tốt đẹp thì thiên hạ còn thái bình dài dài.

Cho đến khi tôi thi cử xong thì chúng tôi đều ít gặp mặt nhau, nếu không nói là không gặp hoàn toàn. Chỉ có hôm nào lên trường, rãnh rỗi tôi qua chỗ em đón em đi ăn nhẹ chút rồi đèo em về, còn lại hôm nào ở nhà ôn thi hoặc là làm đồ án thì thôi cấm tiệt, chỉ có liên lạc qua điện thoại. Mà thực ra thì cũng mấy chốc nữa là người một nhà, ra đụng vào chạm rồi,làm tốt nhiệm vụ còn đưa màng về dinh nữa. Có khi lúc đó lại chán chả muốn gặp cũng nên ấy chứ. Như ông anh họ tôi đấy, chưa lấy vợ thì hứng thú này nọ, lấy vợ về đi chơi cũng không thoải mái, phải xin xỏ ỉ ôi sùi bọt mép. Hôm nào tâm trạng vui thì gật đầu, còn hôm nào tâm lý không ổn định thì thôi, tốt nhất là nên im lặng và chuồn lẹ vào giường đắp chăn ngủ cho lành đời. Có hôm nào hội hè đàn đúm thì i như rằng tìm thấy được cả một bịch quần áo trong cốp xe máy. Mặc quần đùi bảo anh đi đây chút, không dám bảo đi chơi, ra wc công cộng mới lôi ra mặc. Đời nó là bể khổ, may mà chúng sinh bơi giỏi không thì chết chìm từ lâu. Hi vọng tôi không phải thành ra như thế. Đời còn xuân phơi phới…

Cái tin tôi sắp cưới vợ gần như cả trường đại học nơi tôi học đều biết. Vốn dĩ đẹp trai, con nhà có điều kiện lại chịu khó ăn chơi đàn đúm nên danh tiếng cũng gọi là có chút ít. Cộng thêm việc tham gia cuộc thi vừa rồi lại có thêm cái giấy chứng nhận kiến trúc sư triển vọng thì cứ phải gọi là không ít người phải nể phục. Cơ bản, nói ra cho cùng thì có tiền mới làm phiền được thiên hạ.

Bao nhiêu chân dài đang bén hơi bỗng nhiên nghe tin tôi đi lấy vợ, mấy nàng tiếc ngẩn tiếc ngơ nhưng thôi chả thèm quan tâm nữa. Có vợ có con rồi, ăn cơm cho chắc bụng, không thèm ăn phở nữa.

Kể ra thì cũng lạ, cứ yêu vào hình như ai cũng ngu hẳn ra thì phải, chứ sao lúc nào trong mắt mình thì người yêu mình vẫn là đẹp nhất, giỏi giang nhất, cá tính nhất…chung quy lại cái gì cũng nhất, gần như là hoàn hảo. Trong mắt người khác nó là điểm xấu nhưng với mình nó vẫn cứ tốt đẹp vô cùng tổ quốc ta ơi…tình yêu mù quáng!!!

Nhớ cái hôm tâm sự với bọn thằng Đức vẹm, nghe bọn nó chí chóe cãi nhau mà tự nhiên tôi thấy sờ sợ:

Tôi(E hèm): Tao có chuyện quan trọng muốn thông báo với tụi mày một chuyện quan trọng!

Chúng nó: Chuyện gì thế? Mày phát hiện mày bị gay hả? (cười khả ố)

Tôi: Gay cái đầu bọn mày ấy, tao sắp…cưới vợ (vênh mặt)

Chúng nó: Cái gì? (mắt trợn tròn) bỏ cuộc vui sớm vậy!

Chúng nó: sắp đi tù chung thân rồi con ơi!

Chúng nó: Ngu rồi mày ơi!

Chúng nó: Chắc chắn bác sĩ bảo cưới (giật mình)

Chúng nó: Chắc chắn rồi, nhưng cưới ai? Em Vy hả?

Tôi: (gật gật) chứ ai nữa?

Chúng nó: Mày đã thay đổi thực sự rồi Khánh ơi! Vì một đứa con gái mà nỡ bỏ bạn bè lại giữa dòng đời tấp nập, rồi mai đây khi có hội hè, tụi tao ăn chơi xả láng mày ở nhà ôm vợ ngủ, có tiệc vui tụi tao ca hát tới thâu đêm mày ở nhà trông con cùng vợ…ôi Khánh ơi là Khánh…R.I.P mày! (cười man rợ)

Tôi: (nhăn mặt) tụi mày cứ nói quá lên, tao lấy vợ nhưng tao vẫn là tao thôi, chứ mày nghĩ lấy vợ về là rút khỏi cuộc chơi hả? Em Vy lành tính lắm…không đành hanh đâu mà lo.

Chúng nó: Mày dại lắm con ạ! Vợ nào chả giống vợ nào. Mày cứ chờ đi rồi biết. Cứ lấy vợ sớm coi như kiếp mày xuống địa ngục sớm. Cả đời chỉ được ngủ với mỗi mình vợ, rồi còn bị vợ sai làm việc vặt, thức khuya dậy sớm, đi làm về muộn thì bị cằn nhằn, muốn đi chơi với bạn bè thì xin phép, đang chơi vui thì bị vợ gọi chí chóe. Rồi còn không kể lúc vợ có bầu thì kiêng cữ, vợ sinh em bé thì phải lo lắng chăm sóc. Đêm con khóc vợ thức thì mày cũng không được ngủ, rồi phải giặt tã có con, thay tả…ôi người đàn ông của một gia đình, nó là địa ngục.

Tôi: Bọn mày nói cái gì mà nghe kinh khủng vậy (thấy ớn ớn)

Chúng nó: Mấy ông anh tao kể chuyện rồi…không phải như phim tình cảm mà mày vẫn hay thấy đâu. Đời đang lên tiên tự nhiên thích xuống chó. Sướng quen rồi khổ không chịu được đâu con ạ!

Tôi: Bọn mày lúc nào cũng chỉ nghĩ đến mặt tiêu cực thôi, lấy vợ về có vợ lo cơm ấm canh ngọt ngày ba bữa, đi làm về chỉ có đạp mâm cầm đũa. Ốm đau có vợ chăm sóc cơm cháo từng li từng tí một. Buồn buồn có người tâm sự, đi chơi mang vợ đi cùng có say xỉn cũng không sợ ngày mai phải nằm ở nhà nghĩ xó xỉnh nào đấy…nói chung lấy vợ cũng có mặt tốt của nó. Chứ như bọn mày thì chỉ có nước ế (vênh mặt)

Chúng nó: Chưa biết được mấy hôm, còn chưa kể đến chuyện mẹ chồng nàng dâu suốt ngày cãi vã nhau, mày ở giữa còn mệt hơn, vì tình thì bất hiếu, vì hiếu lại quên tình…nói chung là…khổ nhiều hơn sướng!

Tôi: tụi mày đừng có làm phản ở đây, ý chí kiên định không thể lung lay…

Sao chỉ riêng mỗi cái chuyện lấy vợ mà hết người này đến người khác ngăn cản thế không biết. Không biết là lành hay giữ nữa, nhưng gạo nấu thành cơm rồi, làm gì cho nó thành gạo đây? Mà nói cho cùng thì…mình thích là được, người khác nghĩ gì chả quan tâm!

Thế là xong tốt nghiệp, xong đời sinh viên, xong 4 năm mài đũng quần trên ghế nhà trường, không quá tốt nhưng cũng không quá tồi tệ. Hay hay thế mà trả hết nợ, tạm biệt các chú anh dứt áo ra đi, tạm biệt kỷ niệm, tạm biệt các bạn trẻ, tạm biệt các giáo sư già trẻ, các giảng viên, tạm biệt tất cả…anh đi…nhưng anh sẽ quay về (lấy bằng tốt nghiệp:D)

Ngày hôm sau, hai gia đình thông gia lại gặp mặt nhau một lần nữa để ăn bữa cơm thân mật tại một nhà hàng lớn. Tôi từ chối liên hoan với lớp để đến bữa cơm hôm nay hi vọng biết thêm ít nhiều thông tin về một đám cưới mà nhân vật chính hoàn toàn mù tịt.

Hai bên có vẻ hòa đồng và thân mật hơn so với bữa gặp mặt gần đây nhất (ông bà bên ngoại sang xem xét gia cảnh nhà tôi) không quá cả nể nhau nhưng lại đúng chừng mực giữa hai gia đình thông gia. Vậy là ổn rồi, cứ tưởng là không thèm nhìn mặt nhau ấy chứ.

Theo thông tin mới nhất vừa được cung cấp thì đám hỏi được tổ chức vào cuối tuần, và ngày hôm sau sẽ rước dâu nếu như không có gì thay đổi (ước gì là không có gì thay đổi) và tính đến hôm ấy thì tôi còn đúng 5 ngày là người độc thân vui vẻ. Bác sĩ kêu cưới có khác, cứ như đi ăn cướp, càng tốt, đỡ mất công chờ đợi, cưới vợ phải cưới liền tay.

Công đoạn tổ chức, chuẩn bị, in thiệp, đặt khách sạn…bla bla…đều do bố mẹ tôi đảm nhận. Việc của hai chúng tôi chỉ là đi mua váy cưới, chụp ảnh, chọn đồ trang trí phòng cưới và viết thiệp mời bạn bè tới “chia vui”

Có một vài xung đột và tai nạn nho nhỏ trong quá trình hai vợ chồng tôi cùng nhau chuẩn bị:

Hôm đi thử váy cưới:

Tôi: Em lấy cái màu hồng ấy

Vợ: (lắc đầu) Em thích màu trắng hơn

Tôi: Nhưng anh thấy cái màu hồng đẹp hơn.

Vợ: Trắng đẹp hơn.

Tôi: Mắt thẩm mĩ kiểu gì kỳ cục vậy? Rõ ràng chiếc màu hồng đẹp hơn, chi tiết sang trọng hơn rất nhiều, không rườm rà nhưng nó tôn lên được nét quý phái

Vợ: Có anh mắt thẩm mĩ có vấn đề ấy (nhỏ tới giờ chưa có ai ghê gu thẩm mĩ của tôi có vấn đề hết đấy, tự nhiên con nhỏ này ăn cái gì tự nhiên nói thế, bực mình dã man) Em thích màu trắng, cô dâu mặc váy trắng mới đẹp, thiết kế cũng đọc đáo chứ bộ, nhẹ nhàng mà lại không sexy nhưng không kém phần tinh tế, anh xem cái váy màu hồng quá ư là gợi cảm…

Tôi: Anh cứ thích bộ hồng hơn

Vợ: Em cứ thích bộ trắng.

Nhân viên: hai anh chị rất có mắt thẩm mỹ đấy ạ! Đấy là hai bộ này vừa được đặt và lấy về từ hôm qua, đây là hai mẫu váy mới nhất và đang được hiện hành nhất trong dịp này mà chỉ ở đây mới có đấy ạ!

Tôi: Em nghe anh đi, anh là nhà thiết kế, anh biết cái nào là đẹp nhất mà!

Vợ: Mỗi người có một cái nhìn về nét đẹp riêng, em thích cái màu trắng, em mặc chứ đâu phải anh mặc đâu?

Tôi (khủng hoảng quá) Em mặc ỗi mình em xem chắc?

Vợ (Lì lợm): Kệ, em thích cái màu trắng

Tôi: (xuôi xị) thôi được rồi, mua cả hai cái đi.

Vợ (nổi khùng): Anh điên à? Một bộ váy cưới mấy chục triệu đâu phải mấy trăm ngàn đâu mà mua lần hai cái làm cái gì?

Tôi: Em thích một cái, anh thích một cái, vậy 1 cái anh mua tặng em, hôm nào buồn buồn kêu em mặc anh ngắm chơi, một đời người cưới có một lần, đâu phải là ngày nào cũng cưới đâu mà lo.

Vợ: (đá cái bịch vào chân) anh có thú tiêu tiền vui ghê đấy.

Tôi: Ui da…chứ làm sao bây giờ?

Vợ: Mua cái trắng, thuê cái hồng, quyết định vậy đi.

Tôi: (nhún vai) Ừ thì thuê (vợ là nhất mà)

Cho đến lúc vào thử áo cưới. Em nhân viên kéo rèm ra cho tôi ngắm dung nhan của vợ. Giờ thì đã thấm thía cái câu nói, yêu một người con gái không son phấn để khi cô ấy make up sẽ khiến bạn phải ngạc nhiên vì vẻ đẹp tiềm ẩn đó. Đang ngẩn ngơ ngắm gương mặt xinh đẹp và cả cái váy lộng lẫy khiến vợ càng thêm quyến rũ rượi hì…đi đứng thế nào bước xuống bục lại dẫm ngay vào cái váy ngã nhúi nhùi một đống trên sàn nhà.

Tôi chạy lại đỡ em dậy, lo lắng hốt cả hền (hết cả hồn):

- Có làm sao không em?

- Không sao (em nhăn mặt)

- Đi với chả đứng, con gái mà không cẩn thận gì cả, đang mang bầu mà cứ lon ton như đúng rồi ấy.

- Em…không đi được dép cao gót >.

- Ợ…

Ngẫm lại thì đúng là trước tới giờ chưa lần nào đi chơi, đi học thấy em mang dép cao cả. Cứ tưởng là không muốn đi ai dè không đi được. Khó đỡ nhỉ?

- Thế giờ làm nào bây giờ? Chả nhẽ đi giày thể thao? Hay búp bê?

- Có làm sao đâu? Em cũng đâu có thấp hơn anh mấy?

- Nhưng không tôn được dáng váy, mà chả có ai cưới mang giày thể thao cả.

- Thì có tụi mình. Mua giày đôi ấy, cho nó teen (cười hì hì)

- Haizzz thôi thì vợ nhất. Làm sao hai mẹ con bình an vô sự là được

Thế là hai đứa tung tăng đi mua giày đôi rồi mới về cùng đoàn chụp hình đi chụp ngoại cảnh.

Chỉ riêng cái khâu đợi em nó make up mà rụng rời hết cả chân tay, có mỗi cái mặt, trát lên ít phấn, bôi chút son mà mất cả mấy tiếng đồng hồ, không biết vẽ hươu vẽ vượn gì trên đấy mà lâu đến thế.

Chụp hình thì em nó cứ tí ta tí tởn như đứa con nít hiếu động. Không biết ăn gì mà đào đâu ra nhiều năng lượng đến thế. Chứ tôi thì vật vã, toát hết cả mồ hôi, dù trời đang lạnh thấu. Hết nhắm mắt rồi mở mắt, cười tươi rồi cười mím môi, hết cõng rồi đến bế vợ, thật là hết sức. Thôi thì vợ vui là mình vui rồi! Vợ là số 1 mà >.

Chiêm nghiệm được ra một thực tế là tôi hiểu vì sao người ta chỉ thích cưới một lần trong đời. Có một lần mà chết lên chết xuống kiểu này, thử hai ba lần xem, chắc khỏi làm ăn gì luôn!!! Quả là mệt!

Đi mua đồ cho phòng cưới:

Em nó thích màu tươi sáng, mà khổ nổi tôi lại thích màu tối tối chút. Cứ tưởng tượng xem sống trong một căn phòng mà chỗ nào cũng ngập tràn cái sắc màu mà mình ghét thì sống làm sao mà hạnh phúc được chứ? Thế là lại sinh cãi vã nhau chỉ vì một tấm ga trải giường.

- Em thích màu hồng.

- Màu hồng bẩn lắm, anh chúa ở bẩn, về rồi em giặt suốt à coi.

- Cũng được, có máy giặt, lo gì…

- Anh không thích cái gì cũng hồng đâu, nãy giờ em chọn cái gì cũng hồng rồi. Không hồng thì trắng, kêu chọn váy hồng thì không chọn. Em cái gì mà độc đoán thế hả? Đến cả cái chén ăn cơm, cái cốc uống nước cũng màu hồng, anh phải ngộ độc vì cái màu hồng của em mất thôi vợ ơi là vợ…

- Màu hồng tươi tắn, đáng yêu mà…

- Yêu cái đầu em ấy, lần này để anh chọn ga trải giường, lấy màu tối chút đi.

- Cả căn phòng cái gì cũng màu tươi sáng, tự nhiên cái giường tối om…nhìn nó chả ra cái gì cả, thế mà lại bảo anh có gu thẩm mỹ cao.

- Kệ anh…

- Thì kệ anh đấy, mình lấy màu hồng thôi.

Thế là vợ lại thắng. Có khi nào? Vợ mình gia trưởng thế này, lấy về có khi nào mình làm vợ, em nó làm chồng không nhỉ? Bắt đầu hơi sợ sợ rồi đấy!

***

Công việc chuẩn bị đã xong xuôi. Từ mấy hôm nay anh em, họ hàng bên nội bên ngoại cứ ra ra vào vào nhà tôi tấp nập, hỏi han này nọ.

Theo đúng cái lí của nó thì phải đưa cô dâu đi chào hỏi họ hàng, giới thiệu này nọ đã, rồi mới bàn tới chuyện cưới xin. Nay đùng một cái nhận tin thằng Khánh cưới vợ, không ai là không khỏi ngơ ngác, cưới con cái? Rồi nó như thế nào? Gia đình ra sao?...đại loại là nó như thế. Nhưng ai cũng bàn tán “chắc là dính rồi nên phải cưới”. Đời nhọ quá!

Sáng sớm tinh mơ trời lạnh cắt da cắt thịt đã bị dựng dậy để chuẩn bị đi hỏi cưới. Biết cưới vợ mà cực thế này thì đã không cưới rồi (giỡn mặt chơi đấy).

Đội bê tráp tôi nhờ hội thằng Đức vẹm, sáng sớm thằng nào thằng ấy cà vạt chỉnh tề, giày dép láng bóng hí hửng đứng trong nhà từ bao giờ rồi.

Xe xuất phát tới nhà nàng, trao duyên cho nhà gái xong, tôi với em được đưa đi thắp hương khấn vái chào hỏi ông bà tổ tiên, thưa có thằng rể mới. Xong xuôi hai nhà ngồi nói chuyện, bác trưởng họ phát biểu cái gì đấy tôi không để ý, đại loại cái kiểu chúc phúc hai cháu trọn đời bên nhau rồi hân hạnh được làm thông gia, bên nhà gái cũng cử ra người đáp lễ.

Sau đó thì trao nhẫn, coi như chính thức xin cưới hỏi. Mai qua rước về nữa là xong

Công nhận là đợt này độ xinh của em cứ gọi là tăng theo chiều hướng nhanh dần đều. Mặt mộc đã xinh rồi, make up nhẹ nhàng càng thêm xinh bội phần. Tâm sinh lý cũng đang ổn định dần nên có mập lại đôi chút. Ai cũng tấm tắc, trầm trồ khen ngợi tôi có mắt nhìn người. Có bà bác còn thủ thỉ “nó xinh quá về trai theo, không khéo lại mất vợ đấy con ạ” hờ hờ…tôi còn không sợ, người ngoài lại ngồi đi lo. Ai chứ em, tôi tin có cho tiền cũng chả lăng nhăng nổi ấy chứ.

Vì đám cưới làm ở khách sạn nên ở nhà không phải soạn sửa gì nhiều. Chỉ có khách khứa bố mẹ ra vào chúc mừng, bạn bè tôi qua lại chút ít. Tôi chỉ ra chào khách khứa, cảm ơn và cảm ơn mỏi hết cả miệng…Còn lại nhà từ hôm nào các cô, các bác, các chú, gì…ở xa đến tá túc đông đủ cả. Thằng Dũng cũng một hai nhất quyết đòi lên ăn cưới. Thực ra thì nó muốn gặp con bé Khánh Ngọc chứ gì, biết tuốt. Mệt nhưng vui vật vã các bác ợ!

Lại thêm một ngày nữa thức khuya dậy sớm.

Hôm nay đi đón dâu. Long trọng quá. Vest đen lại mang giày thể thao >.

Tôi chào bố, chào mẹ (vợ) xin phép rước nàng về nhà. Mẹ tôi dắt em ra xe hoa, mắt em đỏ hoe. Con gái đi lấy chồng coi như thành con người ta rồi mà. Thế mới bảo đẻ con gái là đẻ hộ người ta, nuôi con gái cũng nuôi hộ nhà người. Cũng may nhà anh-nhà em cách nhau có một cây cầu muốn về lúc nào thì về chứ không em cho cả cái phường em ở ngập tràn nước mắt mất.

Xe đi thẳng tới khách sạn. Cô dâu chú rể đứng cửa chào khách, nhận lì xì (sướng nhất cái khoản này)

Cả buổi ròng rã cứ đứng, bắt tay, cảm ơn, cười toe toét, giờ thì có cảm giác sắp thành người máy, chân mỏi, lưng đau rã rời. Giờ mà được ngủ thì sướng hết biết.

Thế nhưng tàn tiệc, đám cưới tổ chức xong rồi, khách khứa cũng về hết rồi mà mấy thằng bạn vẫn không tha cho. Nó mở nhạc bắt hét hò, nhảy ầm lên. Mừng cho ngày cuối cùng độc thân, ngày cuối cùng được tận hưởng giây phút hoành tráng, mừng cho thằng con trai đầu tiên trong hội lấy vợ…nói tóm lại là đủ lý do.

Tôi giờ chỉ muốn nằm trên cái giường êm ấm của mình mà ngủ một giấc thật ngon cho đến sáng mà thôi. Cả tháng nay chật vật, bận rộn. Hết thi cử, giờ lại cưới vợ nữa. Bao nhiêu sức lực cũng không thể đủ được.

Nhảy múa, hò hét đến hơn 10h đêm mới tha cho tôi. Nửa tỉnh nữa say, thằng bạn lái xe mang về nhà vứt.

Khách khứa đang còn ở nhà một ít còn lại là anh em họ hàng. Tôi cười tươi chào tất cả mọi người xong xin phép lên nhà với vợ.

- Vợ ơi_tôi hét từ cửa hét vào trong phòng, cảm giác có vợ thật là thích. Sao mình lại không cưới vợ lúc 18 tuổi đi nhỉ?

- Say rồi đấy_vợ tôi cằn nhằn rồi dìu tôi vào phòng

- Say vợ đấy, không phải say rượu đâu. Hôm nay vợ đẹp ghê!

- Thôi đi ông tướng, vào tắm rửa chút rồi vào đi ngủ, hôm nay mệt cả ngày rồi.

- Cho hôn cái rồi đi tắm.

- Thôi đi. Có tắm nhanh không thì bảo?

Vợ dí nguyên nắm đấm vào mặt. Cúi xuống thơm một cái vào má rồi mới chạy vào phòng tắm. Vợ thật là ghê gớm!

Nước ấm làm tôi tỉnh táo hẳn, chỉ muốn ngâm mình mãi trong bồn tắm. Nhưng để hôm sau, hôm nay ra chơi với vợ cái đã. Lâu rồi không được gần gũi…nhớ cái cảm giác được vùi đầu vào tóc em và nhõng nhẽo lắm.

Tưởng đang ngồi chờ đợi tôi, ai ngờ em nằm ngủ ngon lành, lay không tỉnh. Chắc hôm nay mệt nên ngủ sâu. Tôi mỉm cười chống tay nhìn em ngủ như thiên thần. Vợ yêu, anh sẽ yêu thương và bảo vệ vợ suốt đời!

Hôn nhẹ vào môi em, tôi vòng tay ôm em vào lòng và ngủ một giấc ngon lành! Đã là một gia đình rồi đấy! Tôi mơ, trong giấc mơ vẫn thấy mỉm cười. Hạnh phúc nhỏ bé từ mầm nay đang nở hoa kết trái.

Yêu phút giây và khoảnh khắc này. Mong sao nó là bất diệt và vĩnh cửu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.