Tạ Tĩnh Khang đưa điện thoại cho Bao Bao, cậu sợ hãi nhìn nó như thể gặp phải thứ gì nguy hiểm vậy. Tạ Tĩnh Khang cổ vũ, nói rằng có hắn ở đây rồi sẽ không ai có thể làm hại cậu cả.
Bao Bao nhớ đến Mầm Cây, liền sụt sịt mũi vài cái rồi nhận điện thoại. Cậu bắt máy, sau đó làm theo lời Tĩnh Khang mở loa ngoài lên.
Một âm thanh quen thuộc đáng sợ vang lên, chất giọng khàn đặc không rõ cảm xúc khiến Bao Bao giật mình.
" Xin chào !?"
Tiểu Bao Bao vô thức co rụt người lại, Tạ Tĩnh Khang bóp bóp eo của để cậu cảm nhận được bản thân của hắn luôn ở đây.
Tiểu Bao Bao lấy can đảm, nhỏ giọng đáp.
" Lão...lão gia"
Bên kia vang lên tiếng cười quái dị, một lúc sau lại có người đáp.
" Ái chà! Lâu rồi không gặp nhỉ Bao Bao. Cậu trốn chui trốn nhủi như một con chuột bao nhiêu năm nay tưởng tôi sẽ không tìm ra sao?"
" Tôi...tôi..."
Tiểu Bao Bao sợ đến suýt chút nữa bật khóc, Tạ Tĩnh Khang nghiến răng nghiến lợi thầm mắng.
" Lão già khốn khiếp này, dám ăn hiếp người của ông đây?"
Huỳnh lão gia thấy Bao Bao sợ đến nói lắp bắp, giọng nói của lão truyền qua điện thoại nghe càng vui vẻ hơn.
" Nghe nói cậu đang ở chung với vị tổng tài họ Tạ. Xem ra là tìm được chỗ dựa lưng vững chắc lắm nhỉ. Tôi làm sao dám đắc tội với những người trẻ tuổi được. Nhưng mà...con trai của cậu hiện tại vẫn còn đang nằm trong tay tôi"
" Mầm Cây...Mầm Cây đâu. Bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-dung-om-con-chay/910349/chuong-62.html