Mầm Cây là trẻ con, tính phòng bị cũng rất thấp. Chỉ cần sự lo lắng của mình không còn nữa thì dù có lạ hay quen bé cũng sẽ vui vẻ với người đó. Ví dụ như Tạ Tĩnh Khang là điển hình.
Ban đầu bé rất sợ Tạ Tĩnh Khang, vì trong mắt ba bé Tĩnh Khang là kẻ bắt cóc. Nhưng mà vừa nãy cứ sợ chú bắt cóc sẽ chết nên trong lòng mang theo hoảng loạn, giờ nhìn thấy chú bắt cóc tỉnh lại. Ba bé cũng không phải bị cảnh sát bắt đi. Suy ra, chú này là người tốt.
" Chú bắt cóc ơi...chú tốt bụng quá à. Chú sống lại rồi, tốt qua đi mất"
Mầm Cây cười đến thỏa mãn, hai ma dụi dụi vào má của Tạ Tĩnh Khang. Cười đến là sáng lạng.
Mà Tạ Tĩnh Khang cũng bị sự đáng yêu này đánh úp bất ngờ. Hắn sững người, hai tay vươn lên sau lưng bé... Sau đó.
Bép! Bép.
" Ui da...sao chú lại đánh con ?"
Tạ Tĩnh Khang ôm vẻ mặt thỏa mãn vì đã trả được thù đáp lại.
" Vì nhóc hư hỏng !"
Mầm Cây lấy hai tay nhỏ xoa xoa mông mình, ngây ngô hỏi lại.
" Hả ? Mầm Cây không ngoan sao ? Mầm Cây không ngoan ở chỗ nào ? Sao chú lại đánh Mầm Cây."
Tạ Tĩnh Khang chậc lưỡi một tiếng, bình thản đáp.
" Vì cháu mà ta bị cảnh sát bắt"
Mầm Cây ngô nghê còn không biết nên phản bác lại cái gì thì Tiểu Bao Bao đã từ đâu xuất hiện đến, cậu đứng trước mặt Tạ Tĩnh Khang. Nước mắt lưng tròng nói.
" Xin...xin lỗi, Bao Bao không cố ý.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-dung-om-con-chay/244877/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.