Bố mẹ Minh Quang đã ngồi chờ ở phòng khách rất lâu.
Mẹ anh đứng dậy lần thứ tư, chỉnh lại mấy cành hoa được cắm ở cạnh ti vi, vừa chỉnh vừa nói: "Sắp chín giờ rồi, Minh Quang làm cái gì mà chậm chạp thế không biết."
Bố anh đang dựa vào lưng ghế lướt điện thoại, ông đáp lời vợ: "Chắc nhiều đồ cần sắp xếp."
Ông vừa dứt lời, cửa sắt vang lên tiếng lạch cạch, Minh Quang bước vào đầu tiên, theo sau là một cái va li cỡ vừa.
"Con chào bố mẹ."
Anh để va li sang một bên, kéo tay người đằng sau, giục cậu mau đi vào.
Minh Đăng rụt rè bước vào nhà, cậu nhìn hai người lớn và cất lời: "Con chào cô chú."
Đây là lần đầu tiên mẹ Minh Quang nhìn thấy Minh Đăng, bà đã từng nghe bố anh kể về cậu, tóm gọn lại chỉ có hai từ "ngoan" và "đáng yêu". Hiện tại nhìn người thật, bà vô cùng ngạc nhiên, đâu chỉ có thế, rõ ràng là siêu cấp đáng yêu!
Do đứng cạnh Minh Quang nên vóc người cậu càng thêm nhỏ nhắn, dáng đứng thẳng nghiêm túc như học sinh cấp một tập chào cờ. Tóc đen mềm mại rũ xuống trán, mắt đen láy tròn xe trông cực kì hiền lành.
Mẹ Minh Quang thích!
Ngày bé Minh Quang nghịch như giặc, kiểu đầu anh thường để nhất là đầu đinh, trên mặt lúc nào cũng có vết thương lớn nhỏ, nhìn là thấy bướng. Bố mẹ Minh Quang thường rất đau đầu với anh, mãi tới khi lên cấp ba tính tình con trai mới tốt hơn một chút. Nhưng Thục Anh lại tiếp nối anh trai, cũng nghịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-dung-co-an-co/621626/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.